Anh là sin, em là cos. Tổng bình phương của chúng ta là "một", "tan" của chúng ta là từ âm vô cực đến dương vô cực (mãi mãi bên nhau). Anh thích Hóa. Nhưng là hóa thành người yêu em. Anh yêu em như 7 hằng đẳng thức. Sống bên nhau như hai bất phương trình. Mọi Nội Dung Chúng Tôi Đều Lấy Từ Internet.. nếu có vi phạm về bất cứ vấn đề nào như bản quyền hãy liên hệ ngay cho chúng tôi qua Email: @gmail.com. Chúng tôi sẽ NGAY LẬP TỨC gỡ bỏ tất cả. Xin Cảm Ơn! Hát: Hải Sâm. Sáng tác & phối khí: Hải Sâm. Mix&master: 8Stage Media. Lyrics: Và bao nhiêu đêm dài, anh mong có em ở lại, chẳng chi trông mong ở nơi hư không cho anh giấc ngủ của ngài, Phải chăng anh biết đường, tìm ra những lẽ thường, phải chăng anh biết đường đi tìm em giữa Top 14 loại son Merzy được phái đẹp yêu thích hiện nay. 1. Son Merzy V6 Firenze Negroni. Dòng son này nằm trong bộ sưu tập Merzy Another Me The First Velvet Tint. Dòng này mang đến cho người dùng nhiều sự lựa chọn: son Merzy V6 vỏ đỏ, vỏ xanh. Đánh giá 5 sao⭐_⭐_⭐_⭐_⭐ Anh Thích Em Em Có Biết Không - Tập 3 | Phim Ngôn Tình Trung Quốc Mới Hay Nhất 2022 ™ Tin Tạp Chí [ Cập Nhật 1h Trước ] Bài viết Không Quảng Cáo Xem ngay 8dGUBF. Châm ngôn làm người của mẹ thật đáng Mộng Ngư yên lặng nghe bố mẹ tranh luận về vụ bà dì đang ầm ĩ đòi ly hôn, thầm cảm thấy thất đặt bát đũa xuống, khoác cặp lên vai."Con no rồi, con đi học thêm đây.""Sớm thế, tám giờ cơ mà?""Con phải đến trước chuẩn bị bài."Bố mẹ luôn rất yên tâm về Hạ Mộng Ngư, cô là cô bé ngoan ngoãn có tiếng trong khu, chẳng ai nghi ngờ cô đang nói dối lên tàu điện ngầm, Hạ Mộng Ngư liền gọi điện cho thầy giáo lớp học thêm."Thầy ơi, hôm nay em bị sốt, giờ phải đến bệnh viện, thầy có thể gửi đại cương với bài tập cho em được không ạ? Lúc truyền nước em có thể xem, thế thì lần sau sẽ không bị chậm hơn các bạn ạ."Thầy vô cùng cảm động, Hạ Mộng Ngư đúng là mẫu học sinh hoàn mỹ vừa thông minh lại vừa chăm chỉ trong mộng của mọi giáo viên."Không sao đâu, buổi sau em đến sớm nửa tiếng, thầy giảng qua nội dung cho một lần. Cứ nghỉ ngơi đi, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến học!"Hạ Mộng Ngư thều thào nói, "Em cảm ơn thầy, em cúp điện thoại đây ạ."Cúp điện thoại, Hạ Mộng Ngư cảm giác như có một ánh nhìn lạnh lẽo đâm vào mình, cô liền quay đầu lại, thấy ngay Từ Tử Sung đang dựa vào cửa, tay cầm sách giáo khoa, mắt nhìn mình chằm Từ Tử Sung đang đeo kính đen, nhưng Hạ Mộng Ngư vẫn có thể nhận thấy cái nhìn mỉa mai giấu trong đôi mắt hắn lại lên chuyến tàu này chứ?Đúng là chả hay ho gì...Hạ Mộng Ngư không chút do dự xoay người đi sang toa tàu Mộng Ngư và Từ Tử Sung là bạn cùng lớp. Một người là vị "học thần" đứng đầu lớp, đứng đầu luôn cả khối. Còn một người là "học bá" đứng thứ hai toàn khối. Hai người không chỉ có thành tích học rất tốt, mà ngay cả nhân duyên trong lớp cũng cực kỳ khá khẩm. Có điều, cả hai đều ngầm coi như không biết đối phương. Hạ Mộng Ngư cảm thấy Từ Tử Sung rất biết làm màu, còn Từ Tử Sung lại thấy Hạ Mộng Ngư vô cùng giả rằng cả hai không biểu hiện thái độ khó chịu ra ngoài, những bạn học khác cũng chẳng nhìn ra được địch ý ngầm giữa họ, nhưng đã qua hai năm trung học, họ chẳng nói với nhau được mấy câu, chỉ yên lặng quan sát, thỉnh thoảng tặng nhau ánh mắt hay nụ cười đầy mỉa mai, chế giễu mà qua bốn toa rồi Hạ Mộng Ngư mới dừng lại. Cô dựa vào lan can, lấy sách giáo khoa ra, giở đến nội dung phải học vào thứ Hai, nghiêm túc chuẩn bị bài."Học thần" và "học bá" trong trường học là một đám lúc nào cũng làm ra vẻ "Tớ có học hành gì đâu, chả hiểu sao thi vẫn cứ được điểm cao.", nhưng nói toẹt ra thì lại là bọn học hành bán mạng việc của một boxing cheerleader rất đơn giản, dẫn quyền thủ vào sàn thi đấu, đến giờ nghỉ giữa hiệp thì cầm biển lên diễu một vòng, phô khuôn mặt xinh đẹp ra trước ống kính là được, dễ hơn rất nhiều so với làm câu thứ nhất trong đề là lần đầu tiên làm công việc này, nhưng Hạ Mộng Ngư đã nhanh chóng nắm được bí cheerleader đang ngồi túm tụm bên cạnh sàn đấu chụp ảnh tự sướng, vừa thấy Hạ Mộng Ngư đi xuống, cả đám lập tức gọi cô vào gia nhập. Hạ Mộng Ngư vui vẻ bước đến, cùng mấy cô nàng kia tạo Mộng Ngư có khả năng hòa nhập với môi trường mới rất tốt, giống như tắc kè hoa, văn vẻ mà nói thì là, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng một tràng hò hét vang lên, trên sàn đấu xuất hiện cú Knocked out – cú đo vánQuyền thủ bị đánh bại ngã rạp xuống đất không dậy nổi. Hạ Mộng Ngư cảm thấy là lạ, sao thế được, sao vừa bắt đầu đã xong trận rồi? Nằm đấy làm gì, đứng dậy chiến tiếp đi chứ!Không có tinh thần gì cả...Kết quả đã định, quyền thủ thắng cuộc kiêu ngạo nhảy ra ngoài dây chắn ăn mừng với người cổ Mộng Ngư phát hiện ra, gần như tất cả quyền thủ đều rất đặc biệt, nguyên một dàn mĩ nam, không như Triệu Nhật Thiên thì cũng giống Diệp Lương Thần. Có thể thấy testosteron là một loại hoóc môn kì diệu đến mức lạc bộ đấm bốc này hơi có tính chất ngầm, mỗi một trận đấu đều có sự cá cược, tuần nào cũng có những trận thách đấu. Bất kể là ai, chỉ cần nộp 200 đồng là có thể đăng ký tham gia. Quyền thủ chiến thắng ở mỗi tuần mới có thể thách đấu nhà vô địch, thắng nhà vô địch thì có thể lấy được một vạn tiền thưởng. Nếu nhà vô địch thắng quyền thủ thách đấu thì tiền thưởng sẽ tự động được cộng dồn vào trận thách đấu tuần sau. Số tiền thưởng cao nhất có thể lên tới 12 nay chính là trận đấu 12 vạn thủ thách đấu thắng trận này xem ra rất kiêu ngạo, trận trước cũng thắng mà chẳng tốn mấy sức. Mọi người đều có vẻ thích cậu ta, thế nên, số tiền cược cho cửa của nhà vô địch tuần này ít hơn hẳn mọi cheerleader cũng không nhịn được mà phải đánh cược, còn lôi kéo cả Hạ Mộng Ngư đặt cho quyền thủ thách đấu."Lợi hại thế, vừa mới hiệp một, còn chưa đến một phút mà đã đối thủ, quá siêu.""Đúng đấy, tiền cược anh ấy thắng cao lắm đấy."Hạ Mộng Ngư cầm di động, vừa cười tủm tỉm vừa đáp, "Được, bọn mình đặt cửa quyền thủ thách đấu!"Sau đó, Hạ Mộng Ngư không chút do dự đặt vào cửa của nhà vô cần dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người thách đấu không thắng nổi. Đầu tiên, câu lạc bộ dám ra quy chế tích lũy tiền thưởng là bởi cực kỳ tin tưởng nhà vô địch. Hơn nữa, quyền thủ thách đấu này có 90 trận thì thắng đến 70 trận, cho nên chắc chắn anh ta không phải là tay nghiệp dư, cũng chẳng phải nhân tố mới bí ẩn, sở dĩ anh ta thắng được không phải do anh ta lợi hại, mà là do đối thủ quá rằng tỉ lệ thua của nhà vô địch thấp, cá cược lại chẳng phải chuyện hấp dẫn gì, nhưng kiếm được nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là không bị lỗ. Thế nên Hạ Mộng Ngư mới không chần chừ mà đặt hết chút tiền ít ỏi vào cửa của nhà vô ngơi một chút, ba trận nữa diễn ra, cuối cùng đến trận có nhà vô Mộng Ngư đi về phía sau chuẩn bị dẫn nhà vô địch lên sàn đấu. Cô cầm cờ đi qua, chợt nhìn thấy một người thanh niên khoác áo choàng đứng trong bóng tối. Người thanh niên này rất cao lớn, cơ thể không chút sứt sẹo, như được tạc ra vậy, da thịt săn chắc, cơ bụng hoàn hảo, đẹp đến nỗi khiến Hạ Mộng Ngư hận không thể lao ra sờ soạng một hổ là nhà vô địch, chăm sóc cơ thể cũng rất nữa, khí chất của anh ta với quyền thủ kia cũng không giống nhau, chỉ cúi đầu đứng trong bóng tối, cả người tản ra một vẻ lạnh lùng vô cùng "đại boss". Trầm ổn, nghiêm nghị, không chút biểu cảm, giỏi che giấu, giống hệt con thủy quái chốn hồ nhiên Hạ Mộng Ngư lại nghĩ đến một đến người đó, Hạ Mộng Ngư lại thầm bực tức, cái loại giả tạo như Từ Tử Sung...Lần đầu tiên nhìn thấy Từ Tử Sung, Hạ Mộng Ngư đã biết con người này chẳng tốt lành gì. Tuy rằng họ chưa từng thật sự nói chuyện, nhưng giống như trong thế giới động vật, dã thú quen sống một mình mà ngửi thấy mùi của đồng loại bước vào lãnh địa của riêng mình, thì bản năng phán đoán còn chuẩn xác hơn cả thứ mắt nhìn thấy, tai nghe được...Có thể vì biết là cùng loại, nên họ mới bài xích nhau đến vật thích quần cư trong tự nhiên, chỉ có thể là con dẫn chương trình bắt đầu lên Mộng Ngư lập tức xoay người lại, nụ cười giả tạo đầy ngọt ngào và quyến rũ hiện ra. Cô phất lá cờ, duyên dáng bước lên sàn đấu trong tiếng nhạc inh ỏi."Tiếp theo là nhà vô địch đã thắng 99 trận liên tiếp của chúng ta!"Giọng nói sang sảng của người dẫn chương trình vang vọng cả câu lạc bộ."Hôm nay anh ấy sẽ viết tiếp thần thoại, hay sẽ bị đẩy xuống khỏi thần đài, thật đáng để chúng ta mỏi mắt trông chờ! Cùng cổ vũ cho anh ấy nào, nhà vô địch bất bại của chúng ta... Mục Thần Phan Ân!"Tiếng reo hò gần như có thể chọc thủng trần nhà, nhà vô địch giơ hai tay đáp lễ với người cổ vũ rồi bước lên sàn này, Hạ Mộng Ngư cũng cầm lá cờ in tên "Mục Thần Phan Ân" lên chuẩn bị diễu một khi Hạ Mộng Ngư xoay người, cô và nhà vô địch đang bước lên sàn đấu bốn mắt nhìn cái nhìn này khiến Hạ Mộng Ngư suýt chút nữa không giữ nổi nụ cười giả tạo, đồng thời cũng khiến nhà vô địch vốn không chút biểu cảm thoáng để lộ vẻ kinh chân của hai người khựng lại. Có điều, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung chẳng phải là loại người không đối phó được với tình huống bất ngờ, chỉ ngạc nhiên trong chốc lát rồi lập tức thu ánh mắt không nhìn thẳng vào mắt nhau, mà chỉ đồng thời trao đổi một ánh mắt đầy ẩn ý. Đó là ánh mắt nói rằng, "Ta đã sớm biết mi không đơn giản, cuối cùng cũng bị ta phát hiện ra rồi".Từ Tử Sung tiếp tục bước lên sàn đấu, cởi bỏ áo choàng, để lộ ra cơ thể bóng lưỡng cơ bắp cuồn cuộn, trên mặt hiện ra nụ cười khẽ. Mọi người đều nghĩ đó là nụ cười chào hỏi cho có lệ của nhà vô địch, chỉ có Hạ Mộng Ngư mới biết đó là sự chế nhạo Mộng Ngư hừ lạnh một tiếng, lắc mái tóc cuộn sóng, dùng sức vẫy lá cờ, nở nụ cười không chút nhăn nhó, rồi đi thẳng đến trước ống kính làm động tác nháy mắt, hôn gió. Lúc cô xoay người, ống kính máy quay cũng rất hiểu tâm lý người xem, tập trung vào mỗi cái mông đầy đặn được ôm trong chiếc váy ngắn bó biểu diễn của Hạ Mộng Ngư vừa kết thúc thì Từ Tử Sung cũng bước vào sàn người cùng bước đi mà không chớp mắt, nhưng chẳng biết là ai cố ý, là ai khiêu khích ai, cánh tay họ thoáng sượt qua nhau, bước chân cũng thoáng giậm mạnh hơn một cánh tay vừa rắn chắc vừa nóng bỏng, một làn da vừa mềm mại vừa mát hai cùng cong khóe miệng, lúc nhìn thoáng nhau, cả hai dùng giọng nói nhỏ đến mức chỉ đối phương mới nghe thấy, đồng thời nói ra ba chữ..."Ngụy quân tử.""Giả đứng đắn." Editor JinsHạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung trong trường học vốn đã không vừa mắt suy nghĩ của Hạ Mộng Ngư luôn cảm thấy, Từ Tử Sung là một tên "mọt sách bốn mắt" vô cùng nóng Tử Sung thì lại thấy, Hạ Mộng Ngư đúng là "đứa học trò ngoan" của đến khi cả hai cùng xuất hiện trên sàn đấu của câu lạc bộ...Một người vận bộ đồ thi đấu, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, là nhà vô địch boxing liên tiếp 99 người diện váy ngắn, để lộ bắp đùi trắng nõn, là một boxing cheerleader vạn phần khiêu Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau....Ngụy quân tử!Giả đứng đắn. Tác giả Thể loại Ngôn TìnhNguồn thái FullSố chương 101Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Editor JinsHạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung trong trường học vốn đã không vừa mắt suy nghĩ của Hạ Mộng Ngư luôn cảm thấy, Từ Tử Sung là một tên "mọt sách bốn mắt" vô cùng nóng Tử Sung thì lại thấy, Hạ Mộng Ngư đúng là "đứa học ngoan" của đến khi cả hai cùng xuất hiện trên sàn đấu của câu lạc bộ...Một người vận bộ đồ thi đấu, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, là nhà vô địch boxing liên tiếp 99 người diện váy ngắn, để lộ bắp đùi trắng nõn, là một boxing cheerleader vạn phần khiêu Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau....Ngụy quân tử!Giả đứng đắn. Bỏ qua nội dung Em chỉ có thể thích anh Tác giả Cố Từ Vi Độ dài 100 chương Thể loại Từ vườn trường đến áo cưới CP Võ sĩ quyền anh x Đầu bếp Văn án Trong trường, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung vốn không vừa mắt nhau. Hạ Mộng Ngư cảm thấy, Từ Tử Sung là một tên “mọt sách bốn mắt” vô cùng nóng tính. Từ Tử Sung thì lại thấy, Hạ Mộng Ngư đúng là “đứa học trò ngoan” của thầy. Cho đến khi cả hai cùng xuất hiện trên sàn đấu của câu lạc bộ… Một người vận bộ đồ thi đấu, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, là nhà vô địch boxing liên tiếp 99 trận. Một người diện váy ngắn, để lộ bắp đùi trắng nõn, là một boxing cheerleader vạn phần khiêu gợi. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau. … Ngụy quân tử! Giả đứng đắn. Mình quyết định làm bộ này vô cùng chớp nhoáng, thế nên chưa đọc là điều chắc chắn rồi. Đăng cái văn án edit vội để đánh dấu ngay và luôn ^^ Hi vọng bộ truyện này không làm mình và cả độc giả nhà mình quá thất vọng. Thân! Wattpad Mục lục C1 – C2 – C3 – C4 – C5 – C6 – C7 – C8 – C9 – C10 C11 – C12 – C13 – C14 – C15 – C16 – C17 – C18 – C19 – C20 C21 – C22 – C23 – C24 – C25 – C26 – C27 – C28 – C29 – C30 C31 – C32 – C33 – C34 – C35 – C36 – C37 – C38 – C39 – C40 C41 – C42 – C43 – C44 – C45 – C46 – C47 – C48 – C49 – C50 C51 – C52 – C53 – C54 – C55 – C56 – C57 – C58 – C59 – C60 C61 – C62 – C63 – C64 – C65 – C66 – C67 – C68 – C69 – C70 C71 – C72 – C73 – C74 – C75 – C76 – C77 – C78 – C79 – C80 C81 – C82 – C83 – C84 – C85 – C86 – C87 – C88 – C89 – C90 C91 – C92 – C93 – C94 – C95 – C96 – C97 – C98 – C99 – C100 Ngoại truyện Hết Lúc Từ Tử Sung tỉnh lại, cả cabin vừa tối vừa yên lúc mơ hồ, Từ Tử Sung cảm giác một cơ thể nhỏ nhắn mềm mại nằm sấp trên người mình, hơi thở nhẹ nhàng khe khẽ như một con thú cưng là Hạ Mộng tỉnh nửa mê, Từ Tử Sung mơ hồ có cảm giác đánh mất mà tìm lại được, trong phút chốc, đúng là bao thứ cảm xúc lẫn lộn. Tới khi tỉnh hẳn, anh cúi đầu nhìn người đang nằm trong lòng không gian mờ tối, Hạ Mộng Ngư trông có vẻ nhỏ bé hơn, hệt như một cô bé Tử Sung không dám cựa quậy, anh chậm rãi giơ tay kéo lại chăn cho cô…Trong lúc say ngủ, bỗng nhiên Hạ Mộng Ngư duỗi căng chân, hơi ngọ nguậy, cô nhíu chặt mày, vẻ mặt như đang gặp ác Tử Sung khẽ vỗ vai cô, nhỏ giọng gọi tên cô, “Mộng Ngư… Bảo bối.”Rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng mơ màng mở mắt, ánh mắt cô mơ hồ như thể vẫn đang trong cơn mê.“Gặp ác mộng à?”“Ừm.”Hạ Mộng Ngư lật người xuống, co chân lại. Từ Tử Sung ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô rồi vỗ về cô.“Mơ thấy cái gì vậy?”“Mơ thấy chuyện hồi cấp Ba.”Trong mơ, Hạ Mộng Ngư nhìn thấy những ngày tháng chuẩn bị thi Đại học. Mỗi ngày trôi qua, cô như một kẻ tù tội, không có tự do, rõ ràng sống giữa thế giới nhưng lại chẳng cảm nhận được ánh mặt trời, âm thanh vui tai, hoa cỏ thơm ngát, chẳng có chút liên quan nào đến cô. Sắc trời lúc nào cũng âm u nặng nề, đặc một màu xám xịt. Bố mẹ canh chừng cô như một tên phạm nhân, cô chẳng còn chút tự tôn nào của một con người bình thường.“Lạ thật đấy, đây là lần đầu tiên em mơ thấy chuyện cũ.”Bình thường Hạ Mộng Ngư không phải kiểu người thích nhớ lại quá khứ, cũng không thích chìm đắm vào những cảm xúc buồn thương, cô luôn nhìn về phía trước, không bao giờ quay đầu. Cô thở dài một hơi, rồi cất giọng khàn khàn “Sao hôm nay lại thế nhỉ, lạ quá. Rõ ràng là đang rất vui vẻ, tự dưng lại mơ thấy chuyện không vui.”Từ Tử Sung trầm mặc một lát rồi mới dè dặt hỏi “Em có hận họ không?”Trong cabin tối om, Hạ Mộng Ngư hướng mắt ra ngoài cửa sổ, mãi lâu sau vẫn không nói lúc sau cô mới lên tiếng. Giọng nói của cô rất khẽ, nhưng giọng điệu lại đầy nặng nề, “Lúc đấy đúng là rất hận, hận đến nỗi như thể mí mắt bị xuyên thủng, không nhìn thấy gì hết, ngoại trừ nỗi hận với họ. Trong đầu em lúc ấy chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là em phải trả thù họ, em muốn họ còn đau khổ hơn em… Sau khi em có điểm thi, họ vui lắm, em là thủ khoa mà. Nhìn họ mang điểm của em đi khoe khoang, như thể đấy là thành công của họ, em lại càng hận… Em nhân lúc tâm trạng họ đang cực tốt, dụ họ cho em sang Pháp du lịch, đang vui nên họ đồng ý luôn. Đáng tiếc, họ chẳng hiểu gì về mấy thứ giấy tờ như visa, lúc em xin visa, họ nghĩ là visa du lịch, thật ra là visa du học… Em thu thập hết những thứ cần thiết, lấy danh nghĩa đi du lịch, chỉ chờ ngày xuất phát… Ngày giấy báo trúng tuyển được gửi về là trước hôm em đi Pháp một ngày. Chắc chắn anh không thể tưởng tượng được phản ứng của bố mẹ em khi đó đâu, phấn khích lắm… Bố em hôn mê bất tỉnh, phải gọi xe cấp cứu đưa đi bệnh viện. Mẹ em thì cứ khóc, vừa khóc vừa đánh em. Em để yên cho bà ấy đánh, không phải vì em áy náy, mà vì em cực kỳ tận hưởng dáng vẻ đau khổ của bà ấy… Họ muốn em học lại, nhưng trong tay em có hộ chiếu, có vé máy bay, có tiền, họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn em đi.”Rõ ràng là đang kể về chuyện xả hận, rõ ràng là đã hoàn thành màn trả thù cay đắng nhất với họ, nhưng Hạ Mộng Ngư lại phát hiện ra, lúc nhớ lại đoạn hồi ức này, cô chẳng có chút vui vẻ nào cả.“Em có hối hận không?”, Từ Tử Sung Mộng Ngư nở nụ cười khổ, cô nói “Có một chút, cũng không dám nghĩ lại. Giờ ngẫm lại thì thấy chẳng đáng gì cả, em muốn tự hủy hoại mình để trả thù họ, nhưng thật ra, có bao nhiêu phần trăm họ để ý đến em chứ?… Sau này em có dò hỏi tin tức của họ, một năm sau khi em đi, mẹ em cố sinh được một thằng con trai. Nói thẳng ra, tình yêu hay hận thù của em chỉ liên quan đến mình em, thật lãng phí. Thế nên bây giờ em chẳng còn hận họ nữa.”“Tại sao?”“Vì nếu một người con gái phải hận bố mẹ mình, thì đời cô ấy rất đáng thương.”Hai người không nói nữa, cứ lẳng lặng ôm nhau. Họ gặp lại nhau quá vội, thật sự còn nhiều điều chưa kịp nói, có lúc rất muốn kể hết những chuyện xảy ra trong mười năm qua cho nhau nghe, nhưng lại có lúc cảm thấy, cứ trầm mặc như thế này cũng mình hiểu sự trầm mặc của nhau.“Anh có còn liên lạc với họ không?”, đột nhiên Hạ Mộng Ngư hỏi.“Ai?”“Hội lớp mình này, cô chủ nhiệm này… Cả người nhà của anh nữa.”“Không.”“Sao không?”Từ Tử Sung im lặng một chút rồi nói “Anh vốn không phải là người sống tình cảm. Về phần mẹ anh, anh đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”Hạ Mộng Ngư sửng sốt, cô hỏi “Bà ấy còn sống không?”“Có lẽ còn sống, có lẽ đã chết.”Hai người đều im lặng một lát, rồi Từ Tử Sung hỏi “Em có cảm thấy anh tàn nhẫn không? Với một người mẹ bị chứng tăng ure máu nhiều năm mà anh lại tuyệt tình như thế, bao nhiêu năm chẳng quan tâm, năm đó, chẳng màng đến sống chết của bà ấy, cứ thế bỏ đi.”“Chắc chắn anh có lý do của mình, trên đời này làm gì có sự tàn nhẫn nào là vô duyên vô cớ.”, Hạ Mộng Ngư ngừng một lát rồi lại khẽ hỏi “Tử Sung, anh có muốn nói nguyên nhân cho em nghe không? Anh với mẹ…”“Giờ anh không muốn nói đến chuyện không vui đấy.”, Từ Tử Sung hôn lên tóc Hạ Mộng Ngư rồi nói “Anh không muốn nhớ lại. Hiện tại, điều quan trọng nhất đối với anh chính là cuộc sống với em.”Ngay cả quá khứ tàn khốc ở trại huấn luyện Siberia và những ngày tháng thi đấu ở Mĩ mà Từ Tử Sung vẫn có thể thong dong kể lại, vậy mà kí ức về ngày thơ bé, về bố mẹ, anh lại muốn giữ kín chứ không chịu nói đến đây, Hạ Mộng Ngư liền cảm thấy tim mình như thắt lại. Cô không hận bố mẹ, vì cô cảm thấy nếu một người phải hận bố mẹ thì người ấy quá đáng thương, cô quyết tâm nghĩ thế nên không còn hận nữa. Cũng vì thế, ngẫm ra thì Từ Tử Sung của cô thật sự rất đáng Tử Sung đổi đề tài, anh hỏi “Còn em, có liên lạc với họ không?”“Không.”“Tại sao?”“Không muốn quay đầu lại.”Từ Tử Sung im lặng một lát rồi thở dài, “Thế thì đừng quay đầu lại.”…Máy bay tới Mĩ, trong lúc hạ cánh, Hạ Mộng Ngư khoan khoái hẳn. Dường như chỉ trong nháy mắt, cô có thể quên đi những chuyện không vui vừa rồi. Cô rút di động ra, cho Từ Tử Sung xem danh sách mình đã liệt kê.“Trong mấy ngày ở đây, mình phải thử ăn ở tất cả những nhà hàng này!”Từ Tử Sung cười, anh khẽ xoa đầu cô rồi nói “Được, em muốn đi đâu anh đều đưa em đi.”“Tốt!”Hạ Mộng Ngư cực kỳ phấn khích, như thể cô chưa hề lớn lên, như những ngày tháng Tư, chốc mưa, chốc tạnh, bất kể thế nào cũng vẫn đáng yêu.“Nhưng trước khi đi ăn, mình phải đi xem nhẫn đã.”Suýt chút nữa Hạ Mộng Ngư quên mất, lần này họ đến đây để thử nhẫn, thế nên lập tức gật đầu như gà mổ mới có sáu giờ sáng, phải một lúc nữa cửa hàng trang sức mới mở cửa, nhưng có lẽ vì Từ Tử Sung là khách VIP nên đã có nhân viên đứng chờ sẵn ở cửa hàng cũng chỉ có hai người họ là Mộng Ngư không hề kinh hãi, cô thoải mái bước vào, đi dạo một vòng.“Nhẫn anh chọn cho em đâu?”, Hạ Mộng Ngư cúi đầu nhìn vào tủ kính, cô tò mò hỏi “Có ở trong này không?”“Có, nó là tuyệt tác của bậc thầy ở đây, nên anh đồng ý để họ trưng bày trong tủ.”“Anh đừng nói, để em đoán!”Hạ Mộng Ngư hào hứng nhìn một lượt cả tủ. Căn cứ vào sự hiểu biết của cô với Từ Tử Sung, tuy anh là người đàn ông khá trầm mặc, nhưng từ nhỏ đã thích tỏ ra cool ngầu như thế thì chắc chắn nhẫn anh đặt không thể mộc mạc từ ba cara đổ Mộng Ngư chăm chú tìm kim cương. Cô nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương hồng, thiết kế tinh tế, khiến người đeo cảm giác mình như nàng tiên nữ.“Cái này đúng không?”Từ Tử Sung lắc Mộng Ngư tỏ vẻ thất vọng. Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Từ Tử Sung liền cười rồi quay sang nói với người quản lý đi theo nãy giờ “I’ll take this one.”Người quản lý lập tức gọi nhân viên lấy chiếc nhẫn kim cương hồng Mộng Ngư trợn mắt nhìn anh, cô hỏi “Anh giai à, không phải em đoán là cái nào thì anh sẽ mua cái đấy chứ?”“Ừ.”“Anh tiết kiệm chút tiền để dưỡng già có được không?”“Anh có tiền dưỡng già rồi. Anh thích mua cho em, chỉ cần là thứ em thích, anh sẽ mua cho em. Em quên em đã đồng ý với anh rồi à? Để anh thực hiện nguyện vọng này đi.”Hạ Mộng Ngư không biết nói gì nữa, cô muốn mua quần áo, cùng lắm là mấy cái túi xách, chứ không nghĩ đến việc mua kim cương.“Nhưng em không có nói là em thích.”“Em đoán là nó nghĩa là em hi vọng là nó, đương nhiên là thích rồi.”Hạ Mộng Ngư câm nín, suýt chút nữa quên mất trước đây Từ Tử Sung là học bá, mấy môn tự nhiên được điểm rất cao.“Thế thì em không đoán nữa.”“Thế thì anh cứ mua thôi.”“Em đoán!”Hạ Mộng Ngư đành phải tiếp tục tìm nhẫn đính hôn của qua một vòng, tầm mắt cô dừng lại ở một chiếc nhẫn kim cương vàng. Chiếc nhẫn kim cương này được chạm như một chiếc vương miện nhỏ, tràn ngập cảm giác hoàng gia phương Đông.“Cái này?”Từ Tử Sung cười, gật đầu với người quản lý đứng đằng thấy bộ dạng vui vẻ đó, Hạ Mộng Ngư biết mình lại đoán sai. Cô cảm thấy thật mệt, nếu còn đoán nữa, cô sợ Từ Tử Sung sẽ phá sản mất, thế thì cô hoàn thành vai gian phi một cách xuất sắc cách, cô đành ngẩng đầu lên. Bỗng nhiên, ánh mắt cô rơi vào một quầy trưng bày cách đó không xa. Trong tủ bày một chiếc nhẫn với viên rubi rất to, vừa nãy không nhìn kĩ, Hạ Mộng Ngư còn tưởng là vòng Mộng Ngư chợt có một dự cảm không ổn chút nào.“Không phải là cái kia đấy chứ?”, Hạ Mộng Ngư run rẩy Tử Sung cười rõ tươi, “Đoán đúng rồi.”Biểu cảm của Hạ Mộng Ngư trông rất phức tạp. Gu thẩm mĩ của tên này, thật sự là không cứu nổi.

em chi co the thich anh