Hãy thay đổi câu chuyện này". Kanye West trước đây công khai bày tỏ sự thù địch với mẹ của Kim Kardashian. Chỉ mới đầu tháng 9, rapper cáo buộc mẹ vợ cũ xui các con gái chụp ảnh khỏa thân cho tạp chí người lớn. Anh viết: " Đừng để Kris bảo bạn chụp ảnh Playboy giống
Cuộc hôn nhân hạnh phúc của cả hai khiến nhiều người ngưỡng mộ. Đầu năm 2021, "cô Đẩu" của Táo quân - NSND Công Lý và Ngọc Hà về chung một nhà sau khoảng 5 năm hẹn hò. Ngọc Hà được người hâm mộ nhận xét là người vợ đảm đang, trẻ trung và nhẹ nhàng. Cả hai có
Mà vị "Poseidon" này đang ngồi trước dương cầm, một tay ôm người nọ vào ngực, một tay lưu loát múa trên phím đàn, tạo ra một chuỗi giai điệu. Người trong lồng ngực y rõ ràng sắc mặt không tốt lắm, mệt mỏi nhắm mắt dựa vào người Phương Minh Chấp.. truyện đam mỹ
Anh thích cô trước, nhưng lại không biết cách nào cả. Chỉ biết gây sự chú ý mà thôiCách đấy thì làm sao mà khiến cô thích anh được chứ?----Tác giả: CDeamhinnakWarring: nhiều từ tục, câu văn lủng củng.Truyện mang yếu tố giả tưởng, nhiều chi tiết trong truyện đều là trải nghiệm của tác giả để viết ra
Đọc truyện tranh đam mỹ ngôn tình trung quốc manhua manhwa hay nhất, cập nhật sớm nhất tại U Mê truyện Trước Và Sau Ly Hôn! Chapter 83 6 ngày trước. Quan Hệ Thế Thân. Khiến Một Omega Tuyệt Hảo Rít Lên. Chapter 3 1 tuần trước.
YaTEC. Thuộc truyện Mang thai trước khi ly hôn Chương 1Bên ngoài đang mưa, từ lúc người này tỉnh lại tới giờ, vẫn ngồi trên giường khách sạn, đã hút được năm điếu giường lộn xộn, quần áo vứt lung tung trên đất, còn có dấu tay, dấu răng trên người cậu do bị móng tay cào ra, những thứ này chứng tỏ đêm qua có bao nhiêu điên chỉ nhớ rõ, tối qua người đàn ông kia khóc còn thảm hơn cậu, kêu rú còn lợi hại hơn cậu, cả người còn kích động hơn cậu, làm như tên ấy mới là người nằm dưới Ngộ An thở dài, dập điếu thuốc, đứng dậy, đỡ eo đi vào phòng vệ sinh, rõ ràng cậu mới là người bị đè khóc nên rên nên kích động không phải là cậu sao?Lúc cậu tỉnh lại thì trong phòng đã không còn ai, người đàn ông kia chạy trốn thật còn nhanh hơn thỏ, cũng không tắm rửa cho cậu Ngộ An nhìn người ở trong gương, ngoại trừ mắt có chút sưng thì ngũ quan vẫn tuấn mỹ không thể xoi mói, trên gò má trắng nõn có một nốt ruồi nhỏ, tròn trịa, nho nhỏ, đen nhạt, như là được ai dùng mực nước chấm xuống chút nữa thì đã không thể nhìn thẳng, đã có thể dùng “mình đầy thương tích vô cùng thê thảm” để hình dung. Trên người giống như là bị vuốt mèo cào, trên bả vai còn bị cắn mấy nhớ rõ, những dấu răng này là do người đàn ông đó để lại. Tuy là lúc đó cậu đang say, nhưng vẫn có thể nhớ rõ nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống lộp như không phải cậu say, theo như tính cách đối xử với bạn giường lúc trước thì sẽ an ủi tên lúc đó cậu cũng đau mà, đau đến không biết gì Ngộ An sợ rằng người đè cậu là một anh chân mày Thuỷ Tiên, không đúng, nhìn vào kỹ thuật, chắc chắn đó là lần đầu của đối phương, bởi vì hành nghề thật kém Ngộ An nghĩ người đàn ông kia có thể đã xem bản thân hắn thành toại nhân 1 rồi đánh lửa.1 Trong lịch sử Trung Quốc, toại nhân được xem là người phát minh ra việc đánh lửa Wiki.Mà cậu thì bị đùa nghịch thành một tư thế treo cổ tự nhận cuộc sống nhưng không thể chấp nhận bị coi thường chung, đây là một lần móc câu cá chép thất cầm áo khoác lên, tuỳ ý khoác lên vai rồi đi ra giờ chỉ có thể xem là bị chó cắn, không có cách nào, cậu không nhớ được người đàn ông đó là Ngộ An, năm nay hai mươi lăm tuổi, đã kết hôn hai mươi ba tháng, còn thêm một tháng lẻ bảy ngày nữa thì cậu sẽ ly cậu tên là Hàn Đông Dương, nhỏ hơn cậu một tuổi, là một người đàn là gay, cuộc hôn nhân của bọn họ là hôn nhân gia khi Lâm Ngộ An kết hôn, ăn chơi đàng điếm. Sau khi kết hôn, phải diễn vai của một người đàn ông với Lâm Ngộ An mà nói, cậu kết hôn với Hàn Đông Dương, cùng lắm là để chiều lòng mọi người, cứu giúp công ty của cha, nhận được rất nhiều tiền cưới, đồng thời còn cấm cậu đi ăn tối ngày kết hôn của cậu và Hàn Đông Dương, hai người lo lắng đối phương đến lúc đó sẽ đổi ý, cho nên đã sớm ký đơn thoả thuận ly hôn, hai năm sau sẽ có hiệu tân hôn của người khác thì là không thể bỏ lỡ cảnh đẹp vội vã cởi áo tháo thắt lưng, thức trắng đêm xuân, đưa cổ họng lên cao người bọn họ thì ở trên cái giường hỉ hai mét đỏ tươi đếm từng đồng tiền cưới, đếm thiệp đỏ này rồi lại đếm thiệp đỏ kia, kế hoạch phân chia tài sản sau khi ly hôn, cậu thì cầm bút ký hơn hai chục tờ giấy hợp cậu là luật sư, vô cùng kĩ càng với chuyện này, đeo mắt kính, cầm máy tính tính đến từng hào một, chong đèn chiến đấu cả đêm đến rạng sáng bốn giờ mới đi giữa trưa ngày hôm sau bọn họ mới thức ngồi trên bàn ăn trưa, bọng mắt bọn họ đen bầm, ngáp không giúp việc trong nhà nhìn bọn họ, còn lộ ra nụ cười mập mờ không rõ ý năm qua, cậu và chồng mình ngoài mặt trong lòng không giống ý nhau, hôn nhân trên danh nghĩa, lòng người khô kéo như cây ở trong mắt dì giúp họ là vợ chồng son còn ngượng ngùng, cố nén vui sướng trong cậu và chồng mình mới kết hôn, do một lần cãi nhau nên không cẩn thận ra tay đánh đến hai bên mặt mũi bầm dập. Để có thể duy trì cuộc hôn nhân chật vật chặt cửa năm ngày năm đêm không dám bước ra khỏi cả đồ ăn cũng là được gì giúp việc lặng lẽ đẩy qua khe ở trong mắt của dì giúp họ đang đóng cửa tự chơi tự nhớ sau khi kết hôn được nửa năm, Lâm Ngộ An đến bệnh viện nhổ răng khôn, hôm sau thì mặt sưng phù đến độ ăn không ở trong mắt của dì giúp đêm đó cậu chính là chịu đấm ăn chung, ở trong mắt mọi người, Lâm Ngộ An và chồng cậu là hình mẫu vợ chồng ân ái, như keo như sơn, tình ý triền có Lâm Ngộ An và chồng cậu mới biết, trên giường bọn họ có hai cái chăn quay lưng về họ giống như Lương Sơn Bá và Chúc Anh giữa giường một chén là bây giờ không có nước, nhưng hai cái chăn vẫn ở chỗ Ngộ An cứ à ơ à ất, ất ất đến khô đèn, lại ơ ơ đến khô cùng cũng nhịn tới giờ, cậu chỉ còn có một tháng lẻ bảy ngày nữa là hết khổ không biết chồng mình có ăn vụng bên ngoài không, nhưng cậu thì muốn ăn vụng ở như không phải đã quy định sau khi kết hôn không thể xằng bậy ở bên ngoài, thì hôm qua khi Lâm Ngộ An thấy lịch chỉ còn 38 ngày, cũng đã không mừng đến không chịu nổi tự mình chạy ra ngoài uống trời đất xui khiến bị người ta Ngộ An lái xe về đến bước vào cửa, đã thấy chồng cậu đang ngồi trên sô pha, bộ dáng chỉ muốn chết chẳng muốn sống, mẹ hắn cũng ở bên cạnh.“Mới sáng sớm đã gọi điện thoại tới, con trai à, con sao vậy!”Mẹ của Hàn Đông Dương tên là Diệp Thù Lệ, hơn bốn mươi tuổi, quanh năm lượn vòng từ mạt trượt tới mỹ viện, đến giờ dù đã có tuổi nhưng vẫn rất xinh đẹp, chẳng tìm được nếp nhăn nào trên mặt thấy cậu liền cười cong mắt.“Ngộ An về rồi nhà, nhanh qua đây ngồi nào.” Diệp Thù Lệ vui vẻ Ngộ An cầm chìa khóa xe đi tới, liền thấy chồng cậu nằm trên sô pha sắc mặt khô héo, hai mắt vô như là đã trải qua chuyện gì mà sinh mệnh không thể chịu đựng được, tò mò hỏi “Làm sao vậy?”“Mẹ cũng không biết nữa, sáng sớm Đông Dương đã gọi mẹ, mẹ vội vội vàng vàng chạy đến thì thấy nó đã có bộ dáng thế này rồi. Hỏi nó mà nó cũng không nói.” Mặt Diệp Thù Lệ lộ vẻ đau lòng, “Ngộ An à, con ở với Đông Dương, con có biết tối qua đã xảy qua chuyện gì không?”Làm sao cậu biết được, tối qua cậu cũng có ở nhà Ngộ An lắc đầu, mở miệng nói “Hôm qua con tăng ca muộn, con cũng không rõ.”Nói tới chuyện này, cậu cũng có chút chột dạ, liếc qua nhìn Hàn Đông Dương, lại phát hiện Hàn Đông Dương đang nhìn cậu chằm chằm, trong mắt có đau khổ chồng chất, mắt ướt lệ Ngộ An bình tĩnh tự nhiên, quan tâm hỏi “Cậu làm sao vậy?”Hàn Đông Dương muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn lại, sau đó thì quay Ngộ An “…”Diệp Thù Lệ đợi một hồi, dặn Lâm Ngộ An an ủi Hàn Đông Dương một chút liền muốn đi, Lâm Ngộ An nói bà ở lại ăn trưa, Diệp Thù Lệ đối xử với cậu rất tốt, Lâm Ngộ An cũng đối xử tốt lại với bà. Nhưng Diệp Thù Lệ nói đã hẹn với mẹ cậu đi dạo phố mua quần áo, làm móng tay, chiều đi uống trà, chơi mạt chược, đến thẩm mỹ viện làm đẹp, đã sắp xếp kín lịch cả Ngộ An cũng không giữ nữa, tiễn Diệp Thù Lệ ra cửa, liền xoay người vào Đông Dương ngồi trên sô pha, mắt đỏ đến kỳ cục, Lâm Ngộ An biết bộ dáng này của hắn là đã khóc, trong lòng suy đoán có lẽ là chuyện của văn phòng là bình thường bọn họ không nói chuyện nhiều, nhưng chuyện gì thì cũng phải nói, bây giờ hôn nhân của bọn họ vẫn còn đang tu trong dù không có va chạm mãnh liệt giữa linh hồn và thể xác, nhưng vẫn còn có tình hữu nghị đồng sàng dị Ngộ An ngồi xuống sô pha tính hỏi vài câu, an ủi hắn một cái, “Cậu làm sao vậy? Văn phòng luật xảy ra chuyện gì à?”Cậu đã kết hôn với Hàn Đông Dương hai mươi ba tháng, không hiểu rõ tính cách của nhau, cho đến giờ cũng không thân thiết bao theo cậu quan sát, tính cách của Hàn Đông Dương thuộc về dạng giấu tâm tình trong mắt, hỉ nộ không hiện ra sử tình trường đơn giản, chưa từng thấy ai tiếp xúc thân mật với hắn hoạt riêng tư cũng rất trong sạch, trên người không có mùi lạ, ngủ không ngáy không mớ không nghiến đầu đến chân cũng tuyệt vời, không chỉ có thân cao hạc giữa bầy gà, còn có một túi da có thể giết chết người bên vào vòng giải trí còn có thể lăn lộn giành được danh hiệu tiểu sinh lưu lượng được hàng vạn ngàn phụ nữ theo chữ số tính toán, lưu lượng của hắn chắc là 500G một bởi vì tính cách của Hàn Đông Dương, Lâm Ngộ An thường không biết rốt cuộc Hàn Đông Dương đang nghĩ gì, hắn sẽ luôn nhìn mình thật kỹ lúc mình nói lần như thế, ý nghĩ không rõ, y như là đố Ngộ An không biết cậu đã đoán trái tim thất khiếu linh lung 2 óng ánh trong suốt của chồng mình bao nhiêu lần.2 Trái tim thất khiếu linh lung ý chỉ người nào đó rất thông minh, khó bây giờ, cậu cam đoan, cậu đoán không được.“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Trong tiềm thức của Lâm Ngộ An nhận ra được, chuyện lần này rất thể khiến cho một người đàn ông đau khổ đến rơi lệ, lý do, chỉ có một, tiền tài, tình yêu, rõ ràng không phải là những chuyện trừ tình yêu, sáng nay cổ phiếu của quặng mỏ nhà bọn họ mới lòng Lâm Ngộ An bỗng nhiên nổi lên một dự cảm không tốt, chợt nhìn Hàn Đông Dương, hít sâu mấy hơi, chẳng lẽ là…“Cậu…” Lâm Ngộ An khó khăn nuốt nước miếng một cái, “Cậu đi khám biết mình mắc bệnh nan y?”Lần này Hàn Đông Dương nhìn thật sâu vào mắt cậu, dùng loại ánh mắt xuyên thấu qua cả linh Ngộ An thật sự không hiểu ánh mắt này là sao, nhưng người mắc bệnh nan y không có thời gian ngồi đây để khóc, phải đến bệnh viện chứ không phải ở chỗ người nhìn nhau chăm chú một lúc, Lâm Ngộ An lấy tờ giấy, giơ tay lau nước mắt trên mặt Hàn Đông Dương, an ủi “Đừng khóc, khóc gì chứ, chuyện này lớn như thế nào đâu, chuyện gì xảy ra cũng đã không quan trọng, quá khứ rồi cũng sẽ qua.”Lâm Ngộ An vốn muốn nói, cậu xem nè, tôi là công, thường xuyên lắc lư chỗ ăn chơi, tối qua lại bị người ta đè, còn không khóc, cậu khóc cái rắm chuyện này lại đi ngược lại hợp đồng hôn nhân của mi của Hàn Đông Dương từ từ chớp chớp, không dám tin nhìn cậu mấy cái, chợt đẩy tay cậu ra, đứng dậy đi lên Ngộ An sững sờ trên sô pha, không biết có phải là lời cậu nói khiến hắn để bụng hay không, dù sao cũng rất quái trưa, Hàn Đông Dương vẫn làm ổ ở trong phòng, một mình Lâm Ngộ An ăn cơm trưa xong, đi lên lầu gọi cửa thì thấy Hàn Đông Dương nằm ở trên giường, kéo rèm cửa kín mít không thấy ánh sáng, cửa sổ thì đóng vào phòng ngủ, Lâm Ngộ An cũng có thể cảm nhận được bi thương to lớn kia, mưa gió mù mịt xoay quanh trên đỉnh đầu của chồng tính gọi Hàn Đông Dương xuống ăn cơm, bây giờ nhìn thế này, cậu cảm thấy cứ để hắn ở một mình thì tốt Ngộ An đi nhẹ đi khẽ, lấy một bộ quần áo từ tủ đồ ra thay, chuẩn bị tới công khi cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi xuống phòng bếp, nói dì Ngô nấu chút cháo cá rồi mới ra ngoài./Hết chương 1/Cực Phẩm Mở hàng đầu năm. Mình mới đọc xong bộ này hôm qua. Đây là một bộ nhẹ nhàng hài hước, có anh công rất thú zị. Truyện này không có cao trào gì, chỉ là câu chuyện nhẹ nhàng giữa hai người đàn ông yêu nhau thôi. Nếu muốn đọc truyện gây cấn thì truyện này sẽ không giành cho bạn. Còn đọc để ấm lòng thì cứ nhảy giới thiệu về công của bộ này Thích màu đen yêu màu trắng thích khóc thích viết nhật ký để gặm nhấm nỗi buồn lại còn để răn dạy chúng sinh về một thế giới đầy xấu 2Hiện giờ Lâm Ngộ An đã có công ty của mình, lúc đầu ông Lâm vốn định để cho cậu tiếp quản tập đoàn Hoành Ngộ An từ khi cậu kết hôn với Hàn Đông Dương, khi đó tập đoàn Hoành Nam gặp phải khủng hoảng kinh tế lớn, nhà họ Hàn chẳng còn gì cả, nghèo đến độ trong nhà chỉ còn hầm mỏ, cuối cùng chìa tay ra giúp đỡ bọn Nam là sính lễ năm đó cha cậu cưới mẹ cậu, cũng là tâm nên, ngay lúc đồng tính luyến ái hợp pháp, ông Hàn lại thích cậu, vừa vặn cậu lại là đồng tính luyến ái, dưới tình huống đó, hai nhà làm đám Hàn Đông Dương còn có một người chị, Hàn Tiệp, một người anh, Hàn Dục Tiệp đại danh đỉnh đỉnh như sấm bên tai trong giới tài Dục Hào mổ bụng xé bụng thành thạo trong bệnh Đông Dương miệng lưỡi có gươm rung trời chuyển đất trong giới luật chung một nhà này, từ mưu tài đến sát hại tính mệnh lại còn khiến cho người khác ngồi tù được, bất kể là đụng chuyện gì cũng rất khủng kết hôn hôm đó, bởi vì Lâm Ngộ An đã có tiền Dục Hào nói với Lâm Ngộ An Nếu như dám làm gì có lỗi với Hàn Đông Dương trong lúc kết hôn, hắn có một ngàn lẻ một cách đối phó cậu, lại còn không bị phán Tiệp nói với Lâm Ngộ An Nếu như dám làm gì có lỗi với Hàn Đông Dương trong lúc kết hôn, cô sẽ làm cho tập đoàn Hoành Nam của bọn họ gặp nguy cơ tài chính lần nhà mẹ đẻ thế lực khổng lồ, Lâm Ngộ An không biết là ai đã cho cậu dũng khí để cậu kết hôn, là Lương Tịnh Như 1 sao?1 Lương Tịnh Như là ca sĩ người Malaysia. Cô có một bài hát tên là “Dũng Khí.”Lúc đó Hàn Đông Dương nói không cần, Lâm Ngộ An lập tức vui mừng mặt tươi như hoa, chưa tới ba giây bỗng nghe thấy Hàn Đông Dương nói tiếp Nếu quả thật như thế, bất kể là trời lạnh hay không lạnh, tôi sẽ kiện cho tới khi nhà họ Lâm phá sản, sau đó sẽ cho anh trên răng dưới trym bước ra khỏi nào đây chính là “Trời lạnh rồi, để cho nhà họ Vương phá sản đi” trong truyền thuyết?Từng giọt mồ hôi lăn xoành xoạch trên mặt Lâm Ngộ An…Thật đúng là còn chưa kịp nghĩ tới ăn vụng thì suy nghĩ đã chết từ trong trứng nên, bọn họ ký một tờ thoả thuận trong lúc kết thuận chỉ có một yêu cầu, đó chính là giữ mình, làm cho Tiểu Ngộ An co quắp ở trong xó, chỉ cho bản thân mình chiêm ra điều này được lập ra cho Lâm Ngộ bè của cậu đều cực kỳ hâm mộ cậu, đi vào nhà họ Hàn, lại còn kết hôn với con trai út nhà họ phúc khí mà bọn họ cầu xin năm trăm năm trước mặt Phật cũng không cầu Ngộ An nghĩ, vậy cũng có thể do mấy người thắp nến ít quá, nên không thắp sáng được kinh thật ra, Lâm Ngộ An lại cho rằng hai năm qua cơ thể và linh hồn của cậu như đang ở trong chùa, gánh trọng trách bước về phía trước, đeo xích sắt gông xiềng, thường làm bạn với đèn xanh giấy vàng, thanh tâm quả dục, ăn chay niệm Phật. Gắng gượng đưa một động vật ăn thịt quy y Phật môn, bọn họ rút răng cậu, linh hồn của cậu từ một linh hồn chứa hương thơm từ từ biến thành một linh hồn lạnh mà cũng không sao, còn có một tháng lẻ bảy ngày nữa là cậu được giải thoát như thế, Lâm Ngộ An mới lại có hy vọng với cuộc Ngộ An làm thiết kế đá quý, cậu thuê một phòng làm việc ở trung tâm Hoàn ngoái, trâm cài áo do cậu có thiết kế, đặt tên là “Trầm Mặc.”Đã được siêu mẫu Lư Tuý Na đeo đăng trên trang bìa VOGUE. Lâm Ngộ An ở công ty mấy tiếng, liền rời cậu đau, cậu muốn đến tiệm thuốc tây, đêm qua ma sát cả một buổi tối, cậu cũng sắp nghi ngờ phía dưới có thể nhóm ra lo lắng giờ không trị, sau này chắc cúc lỏng mất, sau đó nữa thì đúng là gió đi vào động không dám đi đến bệnh viện, nếu như ông anh chồng kia mà biết cậu có vấn đề, đi tới nhà cậu hỏi chồng cậu bọn họ chơi tới dạng gì, chuyện cậu ăn vụng ở ngoài sẽ giấu không được sẽ bị chồng mình kiện lên toà án, chị của chồng cậu sẽ khiến tập đoàn Hoành Nam gặp phải nguy cơ tài chính lần nữa, mà anh chồng cậu sẽ dùng một ngàn lẻ một phương pháp ngắt đầu qua một loạt suy nghĩ, Lâm Ngộ An quyết định tới tiệm thuốc bước vào, ba chị gái liền chen nhau vây quanh Ngộ An “…”Một người trong đó mặt mày cười tươi hỏi cậu “Cậu nhóc khó chịu ở đâu thế, muốn mua thuốc gì nè?”Lâm Ngộ An nhìn chung quanh một vòng, hơi khó có thể mở miệng, ho nhẹ một tiếng “Chỗ mọi người có thuốc cho vết thương bị té ngã đụng gì không?”Cô tóc ngắn lập tức hiểu, “Tôi biết rồi, chỗ nào của cậu bị đụng trúng đúng không?”Lâm Ngộ An suy nghĩ một chút, nghĩ là tối qua đúng là dùng sức đụng mạnh quá, gật đầu “Ừm.”Chị gái tóc ngắn xoay người lấy một chai khử trùng dạng xịt cho cậu “Cậu dùng cái này đi, khử trùng trước. Vết thương nghiêm trọng không? Bị thương sâu không?”Lâm Ngộ An nhận chai khử trùng, xịt đồ chơi này vào chỗ đó, có kích thích quá không!“Vết thương cũng có chút sâu, mọi người có thuốc khác không? Nhẹ hơn cái này một chút.” Lâm Ngộ An tóc ngắn nghi ngờ “Cậu nhóc, cậu bị thương chỗ nào thế, cho chị xem vết thương xem.”Một người khác cũng lên tiếng “Đúng thế, bị thương sâu thì không dùng loại này được, cậu phải đến bệnh viện đó!”Lâm Ngộ An không được tự nhiên, xoa xoa mũi “Thật ra không phải là tôi, là một người bạn của tôi, cậu ta nói cậu ta bị thương phía sau.”Có thể là dạo này hủ nữ nhiều quá, chỉ bằng hai lỗ tai đỏ lên và cách nói chuyện mơ hồ của Lâm Ngộ An, thì ba chị gái lập tức lộ ra nụ cười hiểu trong lòng mà không nói ra, lấy một hộp thuốc từ trong hộc tủ ra cho cậu, cái ánh mắt đó ấy tới bây giờ, Lâm Ngộ An cũng chưa từng mất mặt như vậy, trả tiền xong liền về đến nhà, dì Ngô đang tưới nước cho hoa ở sân thượng, Lâm Ngộ An lấy hộp thuốc ra cất vào túi. Dì Ngô nhà bọn họ mà mở miệng, sợ là ngày mai trong nhà sẽ trình diễn một phiên bản khẩu vị nặng “Vợ chồng son đêm khuya nhiệt tình như tân hôn dẫn đến nứt h-ậ-u-m-ô-n.”Lâm Ngộ An vào nhà, đổi giày, lên lầu chuẩn bị bôi thuốc, vào phòng ngủ, phát hiện Hàn Đông Dương vẫn còn nằm trên Ngộ An không biết Hàn Đông Dương bị làm sao, đi xuống phòng bếp xem một chút, dì Ngô tưới hoa xong đi vào thì nhìn thấy cậu.“Ôi chao, cậu Lâm về rồi đó à.”Lâm Ngộ An dạ một tiếng, hỏi “Cậu Hàn đã xuống lầu ăn cơm chưa?”Dì Ngô lắc đầu “Chưa có, hôm nay cậu ấy cũng không xuống lầu, cháo mà cậu dặn nấu, động cũng không động vào.”Lâm Ngộ An gật đầu “Không sao, vậy thì ăn tối bằng cháo đi, hâm nóng lên là được.”Lâm Ngộ An lại đi lên lầu, cậu giơ tay mở đèn trong phòng lên, đi tới kéo rèm cửa sổ Đông Dương ôm đầu, cuộn tròn trong chăn, nghe thấy tiếng động cậu gây ra thì giật Ngộ An vào phòng để quần áo thay đồ mặc ở nhà, lấy chai thuốc từ trong túi ra, đi đến phòng vệ Đông Dương nghe được tiếng động từ trong phòng vệ sinh truyền tới, thò đầu ra từ trong chăn, hai mắt sưng đỏ, nhìn trừng trừng cửa phòng vệ sinh, bộ dáng hận không thể ăn luôn Lâm Ngộ khi Lâm Ngộ An đi ra ngoài, Hàn Đông Dương Dương đã ngồi dậy ở trên giường, vẻ mặt bình tĩnh nhìn thoáng qua, không nhẹ không nhạt nói “Về rồi à.”“Ừ.”Cậu nghĩ, chắc là Hàn Đông Dương đói quá, mới có thể rời giường xuống lầu Ngộ An nói “Xuống dưới ăn một chút gì đi!”Hàn Đông Dương không nói gì, đứng dậy đi xuống Ngộ An đi theo phía sau hắn, hai người ở trên bàn ăn, Lâm Ngộ An thấy gương mặt đưa tang của Hàn Đông Dương, làm cứ như hầm mỏ nhà bọn họ bị người ta cuỗm mất, nhịn không được hỏi “Cậu rốt cuộc làm sao thế?”Hàn Đông Dương ăn một hớp cháo, nghe được câu này, im lặng chớp mắt một cái rồi mới nói “Không sao.”Lâm Ngộ An không tin là Hàn Đông Dương không có chuyện gì, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó thì mới biến thành thế này. Buổi chiều cậu ở công ty còn gọi điện cho văn phòng luật của hắn, Tiểu Giang nói gần đây văn phòng luật không xảy ra chuyện gì, hai ngày trước Hàn tổng chiến một trận trên toà thắng rất đẹp, không gặp chút trắc trở nào trên con đường nhân Ngộ An không cảm thấy Hàn Đông Dương sẽ vì chuyện gì mà biến thành như vậy, chẳng lẽ là bị người ta đá, ha ha ha, suýt nữa là Lâm Ngộ An đã cười ra thể, trước không nói giữa bọn họ có thoả thuận sau khi kết hôn. Trong hai năm qua, Hàn Đông Dương giữ mình trong sạch đến độ hộp giấy để ở đầu giường còn có thể dùng được bốn tháng, một người đàn ông quá nghiêm khắc với sinh hoạt cá nhân của mình như thế thì sao thất tình được?!Sau khi ăn bữa chiều, nếu là bình thường thì Lâm Ngộ An đã ra ngoài đi hôm nay thì không được, tối qua cậu đã tập yoga làm nóng cúc trên không trung cả đêm tác dụng của việc dùng sức, bắp đùi khó tránh khỏi bị thương đến gân cốt, nếu như cậu cứ thế mà đi bộ thì sẽ tác động đến vùng bụng, cho nên Lâm Ngộ An ngồi trên sô pha, mở TV, im lặng Đông Dương ăn chẳng được mấy miếng, liền bỏ đũa xuống, liếc nhìn cậu vài lần rồi lên lầu. Chắc là đang tò mò sao hôm nay cậu không đi bộ, thói quen tản bộ sau khi ăn xong phong vũ lôi điện cũng không xê dịch được là kiên trì mỗi ngày, thật ra trong lòng Lâm Ngộ An giờ cũng đang tò mò, chồng cậu gặp chuyện gì mà lại có bộ dáng như hình thức ở chung của bọn họ từ đó giờ là bên ngoài thì như hệ thống điều hòa trung tâm, về nhà thì chính là hai cái tủ lạnh chạy không phát ra tiếng ồn. Không hỏi chuyện của đối phương nên cũng chẳng biết gì. Chỉ có khi có người mới có thể miễn cường làm dáng một chút, giả làm một đôi vợ chồng tình là bọn họ không yêu nhau, nhưng bọn họ biết đối phương thích gì còn hơn biết mình thích gì. Lúc mới kết hôn tầm nửa tháng, cha của Hàn Đông Dương thường hay đến nhà, kiểm tra sinh hoạt của hai vợ chồng son, thường dùng các loại bút pháp tu từ ẩn ý mịt mờ, khởi thừa chuyển hợp, tiền hậu hô hu để thử bọn chung, mũi tên của Cupid mà, bắn đến thật khiến cho người ta khó lòng phòng đôi khi là hai tay trái phải cùng bắn tên, có đôi khi thì vạn mũi tên cùng bắn, có đôi khi lại còn có thể khiến cho mũi tên bay loạn xì nên, ngoài việc trốn trong chùa để tự bảo vệ mình, thì ngày nào Lâm Ngộ An cũng còn phải rút thời gian ra tăng ca, sớm đã học thuộc lòng tài liệu cá nhân và những thứ yêu thích của Hàn Đông Dương, để tăng cường trang bị của Ngộ An cũng từng đưa ra yêu cầu với Hàn Đông Dương, có thể để lúc ông Hàn đến thì cậu không về nhà, đợi ông Hàn đi thì cậu mới về được hay không, bình thường cậu phải vẽ bản thiết kế, loại công việc này có tính nghệ thuật, phải tìm được linh cảm, có linh cảm thì văn chương trôi chảy, không có linh cảm chính là táo nhiên Hàn Đông Dương không đồng ý, hắn nói đây là uyên ương giả ân ái, uyên ương phải đi từng bước, tuy bọn họ hữu danh vô thực, những bước phải đi cũng không thể bớt bước nào, ít nhất cha hắn cũng rất thích bọn họ như thế Ngộ An gật đầu, đúng, nhà cậu có mỏ, cậu nói gì cũng Đông Dương nói không sai, cha mẹ của hai người bọn họ cực kỳ coi trọng đoạn nhân duyên tốt đẹp này của bọn họ, còn chưa kết hôn đã lên hết kế hoạch về tương lai của hai người, nghĩa địa trăm năm sau mới dùng cũng tìm xong rồi, sẽ hợp cậu nói cái này mới gọi là trăm năm hảo hợp chân trăm năm cùng nhau hợp táng à?!Lâm Ngộ An muốn nói cho mẹ cậu biết, thành ngữ này xuất hiện cũng không phải là cho mẹ dùng như thế. Nhưng đồng thời thấp thỏm bất an trong lòng lại nảy lên, lỡ như Hàn Đông Dương chết trước, hợp không được làm sao bây giờ, đến lúc đó sẽ ép bọn họ hợp à?Mẹ cậu nói không sao, chuyện này không phải là còn có một từ gọi là thiên lý âm, duyên nhất tuyến khiên 2 sao!5 Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên câu này ý nói nếu như hai người đúng là có duyên, thì dù có xa cách nhau chân trời góc bể rồi cũng sẽ tìm về với nhau Baidu. Câu gốc dùng “nhân duyên,” mẹ của Lâm Ngộ An lại dùng “âm duyên.”Thiên lý âm, duyên nhất tuyến khiên?Các bạn đang đọc truyện đam mỹ hiện đại DMH tại duyên? Nhân duyên!Quên đi, cậu nghĩ, đừng có móc sợi dây này mà may mắn là, vào đêm kết hôn thì Hàn Đông Dương đã chuẩn bị xong giấy thỏa thuận ly hôn, Lâm Ngộ An không nói hai lời, tuyệt bút vung lên, đặt bút thành danh, 3Hàn Đông Dương không thích cậu, mà cậu cũng chẳng thích Hàn Đông vì nói cậu không thích Hàn Đông Dương, chẳng thà nói, Lâm Ngộ An sợ anh trai của Hàn Đông Dương — Hàn Dục Hào, người đàn ông kia là một người cuồng em trai đến nghe nói, một ngày trước khi Hàn Đông Dương kết hôn với cậu thì Hàn Dục Hào khóc cả đêm, nếu như không phải là người nhà ngăn lại thì qua một tháng nữa sẽ là ngày giỗ của ngày trước khi cậu và Hàn Đông Dương nhận giấy hôn thú, Hàn Dục Hào gọi điện cho cậu nói cậu đi sớm đến Cục Dân Chính đợi. Cho dù mới bắt đầu trong lòng cũng có chút ý ý này nọ với Hàn Đông Dương, thì cũng sẽ vì sự tồn tại của Hàn Dục Hào mà cuốn luôn theo chiều Ngộ An mở TV một lát, điện thoại trong phòng khách liền vang lên, dì Ngô bắt, là điện thoại trong nhà, giọng của bà nói rất nhỏ, chỉ có lúc nói chuyện với Hàn Đông Dương thì mới có thể như vậy, còn nói chuyện với cậu thì đầy âm điệu cao thấp. Lâm Ngộ An biết ở trong lòng dì Ngô rất kính trọng Hàn Đông Dương, năm đó chồng của bà đi làm không đòi được tiền công, cãi cọ với đốc công, người đó lấy hợp đồng ra ăn hiếp chồng dì Ngô không có học thức, nói sẽ tìm luật sư kiện bọn họ. Lần đó là Hàn Đông Dương đứng ra, thắng vô cùng đặc sắc, cho nên dì Ngô vẫn luôn cảm kích Hàn Đông Dương ở trong lòng “Cậu Hàn… là cần túi chườm đá sao… có… được, để dì lấy cho cậu.”Lâm Ngộ An càng nghĩ càng không ra túi chườm đá có công dụng gì, cậu nhìn dì Ngô cầm lên lầu, đứng ở cửa bỏ túi chườm đá tò mò to lớn quá khiến cho cậu không có cách nào tập trung tinh thần xem TV, Lâm Ngộ An tắt TV, đi lên bước vào phòng ngủ, liền thấy Hàn Đông Dương đang co rúc trên ghế mây, cô độc, trống vắng, thương cảm, bất lực, tất cả đáng thương yếu ớt đều tràn ngập trên người của tay cầm túi chườm đá chườm mắt, một tay cầm khăn giấy, cau mày hai mắt đẫm lệ, lúc Lâm Đại Ngọc táng hoa cũng không gì hơn thế này được, bầu không khí đau thương này giờ còn đặc hơn mấy lần hồi cậu ra ngoài lúc Ngộ An “…”Lâm Ngộ An sửng sốt vài giây, hỏi “Cậu có muốn ăn chút gì không? Để tôi nói dì Ngô nấu chút gì đó cậu thích ăn.”Hàn Đông Dương nhìn cậu một cái “Không muốn ăn, ăn không vô.”Giọng nói của Hàn Đông Dương vốn rất trong trẻo, có thể do khóc cho nên khàn khàn, từng câu từng chữ đều mang theo cảm giác cào tim gan người Ngộ An chuẩn bị khuyên bảo Hàn Đông Dương, ngồi qua đó, trong quan tâm mang theo từ ái “Cậu có chuyện gì không vui thì cứ nói ra, để tôi giảng giải cho cậu một chút.”Hàn Đông Dương ngồi dậy, hít hít mũi, đuôi mắt đỏ lên, kìm nước mắt ngậm đau thương hỏi “… Hình như mấy ngày gần đây anh rất vui vẻ?”Lâm Ngộ An không chút do dự “Đương nhiên!”Hôn nhân của bọn họ gần đi đến cuối đường rồi, mỗi người một ngả. Hai năm qua, Lâm Ngộ An nơm nớp lo sợ, như bước trên băng mỏng, đi giữa đường lớn, nhìn cũng không dám chớp mắt, nói cũng nghĩ một đằng nói một nẻo, cuối cùng một tháng nữa là có thể hợp nhất linh hồn và thể xác Ngộ An nghĩ, chuyện này không thể chỉ dùng hai chữ “vui vẻ” để hình dung được, với chuyện này, hai chữ “vui vẻ” đã mất đi giá trị vốn có, không thể biểu đạt được ngàn vạn lần vui sướng trong lòng vì cậu đã nghĩ xong, ngay ngày hôm đó, cậu muốn hai tay cầm lụa múa một khúc, mua ba ngàn pháo đỏ, cộng với mấy bình Nữ Nhi Hồng tốt nhất, rồi hẹn mấy người bạn người làm quan cả họ được tượng kia phải là chiêng trống vang cả ngày, pháo nổ bùm bùm, cờ đỏ phấp phới, quần long múa may, phương viên mười dặm, cậu cầm giấy thoả thuận ly hôn trên tay, thành tín dâng hương, mua một cái két sắt, nhẹ nhàng khoá quan trọng như thế, làm sao có thể dùng hai chữ “vui vẻ” để tóm tắt được Ngộ An không dám nghĩ thêm nữa, sợ dáng tươi cười tràn ra ngoài miệng, cậu thoáng kiềm lại vui sướng một chút, nói “Thật ra cũng khá tốt, còn cậu thì sao, tại sao lại khóc?”Ánh mắt Hàn Đông Dương hoảng hốt hồi lâu, giống như hiểu gì đó, không thể tin được nói “Vì, vì sao?”Giọng nói của Hàn Đông Dương khiến Lâm Ngộ An rất ngạc nhiên “Vì sao cái gì?… À thì, đây không phải là chuyện đương nhiên à, hơn nữa trong mắt của tôi, thời gian đã là quá trễ rồi!” Video Player is is a modal media could not be loaded, either because the server or network failed or because the format is not Hàn Đông Dương nghe được câu này, vẻ mặt thoáng chốc trở nên cực kỳ cổ quái, bình tĩnh vốn có trong mắt giống như nổi lên sóng gió, bỗng nhiên đứng bật dậy từ ghế, doạ cho Lâm Ngộ An giật mình, hắn thả túi chườm đá xuống, không nói được một lời liền đi tới giường Ngộ An không biết mình đã động tới vảy ngược nào của Hàn Đông Dương, nói chung, dựa vào cảm giác bản năng của cậu, Hàn Đông Dương còn không vui hơn so với lúc Ngộ An bất đắc dĩ, cậu và chồng mình hai năm nay chơi trò bí hiểm, ngày nào cậu cũng vượt qua trong sự đúng sai và nhận được mấy cái nhìn xem thương, nếu có một hệ thống có thể tính toán, như thế ngày nào cậu cũng nhận được thế nàyChồng cậu tặng cho cậu một cái liếc cậu lại tặng cho cậu một cái liếc cậu tặng cho cậu một cái liếc mắt đồng thời còn cho cậu một cái nhìn xem thường vì đã đoán sai ý cậu vì tặng cậu quá nhiều cái nhìn xem thường mà giờ tròng mắt chỉ còn màu sao hai năm qua, liếc mắt xem thường mà cậu nhận được, giống như xoắn xoắn lăn lăn, xoắn càng ngày càng nhiều, may mà cậu sắp được xoắn thật Ngộ cầm Ipad lên, ngồi trên ghế, đọc tin tức, tuy ánh mắt của cậu nhìn vào màn hình, nhưng thật ra là đang quan tâm đến động tĩnh trên giường, muốn hỏi hắn vì sao lại như vậy?Mạng sống đó. Còn có một tháng nữa là cậu giải thoát rồi, nếu như trong vòng một tháng này, mà chồng cậu gặp chút chuyện gì thì cậu chạy không thoát không phải là Lâm Ngộ An làm quá, mà là có vết xe đổ bọn họ kết hôn chưa được một năm, Lâm Ngộ An đi công tác ở Milan, Hàn Đông Dương bị cảm sốt ba mươi chín độ, dì Ngô xin nghỉ, bọn họ cách nhau hơn nửa vòng trái đất, hai người đứng ở đường chéo, Hàn Dục Hào biết em trai bảo bối của hắn bị bệnh, gọi điện tới điện thoại của cậu, nói cậu cố ý ném em trai hắn ở nhà tự sinh tự liệt ra cho cậu bốn điều bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, đạp cậu tới thẳng đến tầng mười tám địa mình sinh bệnh, làm như không thấy, chẳng hề quan tâm, đó là bất mình sinh bệnh, không nói cho người khác, khiến cho anh trai lo lắng, đó là bất mình sinh bệnh, điều dì giúp việc đi, rắp tâm bất lương, đó là bất mình sinh bệnh, không ở bên cạnh, không làm tròn trách nhiệm, đó là bất cái từng cái, tội ác ngập trời, tội lỗi chồng chất, Lâm Ngộ An hết đường chối cãi, thiên ngôn vạn ngữ nguỵ biện đều nghẹn ngào thành một câu Anh cả, em sai sự không thể trách cậu nhu nhược, người cả một đời, ai biết sinh bệnh lúc nào, làm gì cũng phải để lại một con đường sống, ngày sau nếu còn gặp lại nhau trên bàn mổ, còn có thể ôm quyền, hi vọng Hàn Dục Hào đao hạ lưu giờ Hàn Đông Dương đau lòng như vậy, trong tiềm thức Lâm Ngộ An cũng cảm giác được một trận chiến tranh không khói lửa đang mò mò đi về cậu, đại quân áp cảnh, nơi đi qua không có một ngọn cỏ, dân chúng lầm óc Lâm Ngộ An rối loạn, xoắn xuýt một phen, nhìn về cục “nhộng” trên gường nói “Không thì tôi gọi điện cho anh cả nhé?”Hàn Đông Dương chợt xốc chăn lên, hai mắt đỏ bừng trừng Lâm Ngộ An “Anh dám?”Lâm Ngộ An cau mày “Vậy thì làm sao bây giờ?”Đôi mắt Hàn Đông Dương hóa thành mười ngàn cây hàn châm nói “Tốt nhất anh đừng có nói gì cả.”Lâm Ngộ An không có cách nào, hít một hơi thật sâu, đặt Ipad xuống, liền đứng dậy đi khi cậu đóng cửa lại, chợt nghe đến trong phòng ngủ có người đi tới đi lui, bước đi rất gấp Ngộ An mở vòi sen, nhanh chóng tắm, đợi lúc cậu đi bừng tỉnh, nãy vào vội quá, quên mang đồ vào.“Hàn Đông Dương.” Lâm Ngộ An vừa gõ cửa một cái vừa gọi một tiếng, chợt nghe được giọng nói hoảng sợ của chồng mình, “Sao thế?”Lâm Ngộ An cầm khăn lông vừa lau người vừa nói “Cậu giúp tôi một chuyện được không?”Qua một lúc lâu, cậu mới nghe được chồng mình dùng giọng nói cực kỳ cứng ngắc trả lời cậu, “Giúp, giúp cái gì?”Lâm Ngộ An “Cậu đưa áo ngủ màu xám trong tủ quần áo cho tôi với.”“Hả?… Ồ!”“Là cái màu xám tro đó, bộ đồ áo tay dài.” Nếu đổi thành bình thường, cậu quấn khăn lông là có thể đi ra, nhưng dấu vết trên người cậu còn chưa mờ đi, để cho Hàn Đông Dương thấy, đến lúc đó lại kiện cậu vi phạm thoả thuận hôn nhất là ồn áo đến mọi người khó coi, thứ hai thì cậu cũng chưa tìm được người đè cậu, thứ ba là cậu còn phải gánh chịu một khoản tiền bội ước Du thì tiền mất tật mang, cậu thì mất thân còn tổn hại tiền mình, ngẫm lại, cậu còn mẹ nó thảm hơn Chu Du, cho nên nói cái gì thì cậu cũng không thể dùng thân đi gánh rủi ro Ngộ An nhận đồ Hàn Đông Dương đưa vào, giữ cửa rồi đóng cửa lại, sau khi mặc quần áo đàng hoàng, xác định cổ áo có thể che hết dấu trên xương quai xanh thì mới yên cửa đi ra ngoài liền thấy Hàn Đông Dương đang đứng cạnh giường cuộn Ngộ An kinh ngạc “Cậu làm gì thế?”Hàn Đông Dương ôm cái chăn đã cuộn xong, đứng dậy, mặt không chút thay đổi nói “Mấy ngày nay khó chịu, muốn ở một mình, tôi đến phòng khách ngủ.”Bước chân của Lâm Ngộ An dừng lại “Cậu không ngủ ở đây à?”Hàn Đông Dương vứt cho Lâm Ngộ An một ánh mắt sâu thăm Ngộ An đọc không hiểu, cau mày nói “Làm sao vậy?”Ngón tay Hàn Đông Dương hơi siết chặt chăn, cắn răng nói “Chỉ khó chịu thôi.” Nói xong, đi lấy túi chườm đá mới thả xuống, tiếp tục nhìn Lâm Ngộ An, Lâm Ngộ An bị nhìn chẳng hiểu ra sao, có chút không được tự nhiên lấy tay kéo kéo áo, đáy mắt Hàn Đông Dương chợt sắc bén lên, thu hồi đường nhìn, không nói nhiều nữa mở cửa ra Ngộ An không hiểu sao chồng cậu lại thoáng muốn tới phòng khách ngủ, khi bọn họ mới kết hôn, vì giấu cha mẹ mà cứ diễn đầy đủ. Chẳng lẽ là Hàn Đông Dương có người bên ngoài, vì tình mà đau lòng. Nếu như là chuyện đó, vậy cũng quá trăm nghe không bằng một thấy rồi, chuyện này nếu như bị Hàn Dục Hào biết, ai dám làm tổn thương em trai bảo bối của hắn thì không biết người nọ sẽ thảm bao nhiều, ha ha ha, Lâm Ngộ An nhìn có chút hả nữa, đêm nay cậu có thể độc chiếm giường lớn, Lâm Ngộ An vui sướng chui vào chăn, ôm gối đầu lăn mấy vòng, vùi đầu thật sâu hít mấy cái, “Thật là sướng.”“Anh đang làm gì vậy?”Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng xông vào, Lâm Ngộ An nghiêng đầu liền thấy Hàn Đông Dương đen mặt đứng ở Ngộ An vội vã ngồi dậy, có chút không giải thích được sao Hàn Đông Dương lại quay lại “Sao đã quay lại rồi?”Ánh mắt Hàn Đông Dương có ý tứ không rõ nhìn chăm chú vào gối đầu mà Lâm Ngộ An đang ôm, môi nhúc nhích, khó khăn nói “Vừa nãy anh làm gì gối đầu của tôi đó?”Chương 4“Hả?” Lâm Ngộ An cúi đầu nhìn, mới phát hiện gối mình đang ôm là của chồng mình, cậu vội vã để qua một bên “Xin lỗi, nãy tôi cầm nhầm.”Hàn Đông Dương đứng tại chỗ hơn mười giây, mới từ từ đi từng bước tới, đặt chăn lên giường, nói “Đi ra ngoài đụng trúng dì Ngô!”Lúc trước hai nhà Hàn Lâm dò xét tình cảm của bọn người bọn họ qua miệng dì Ngô, cho nên dì Ngô không thuộc về trận tuyến thống nhất của bọn Ngộ An à một tiếng, yên phận lại hơi thất vọng nằm về vị trí của mình, “Vậy mau ngủ thôi!”Hàn Đông Dương “…”Đến nửa đêm, Lâm Ngộ An mơ mơ màng màng nghe được giọng khóc như sóng gào, thở dài ai lại đau lòng rồi, vẫn còn chưa tỉnh táo, chắc chắn không phải là mình, ít ra tôi rất bình tĩnh 1… Sau khi đại não Lâm Ngộ An tự động phát xong bài hát thì cậu mới hoàn toàn tỉnh táo, cậu bò dậy mở đèn ở đầu giường, tiếng khóc lại không thấy đâu nữa.1 Đây là lời bài hát của bài “Nghe biển” của Trương Huệ Lâm Ngộ An nằm xuống thì nhìn thoáng qua chồng mình, chồng cậu co quắp một bên giường, nửa người cũng sắp lọt xuống Ngộ An giơ tay kéo người vào trong chút, ai biết, cậu mới kéo xong người Hàn Đông Đông Dương liền mở đôi mắt sắc bén kia ra, do chuyện xảy ra quá đột nhiên, Lâm Ngộ An không hề ngờ tới Hàn Đông Dương không ngủ, thử hỏi, tối khuya, một người bỗng nhiên mở mắt, ai có thể không bị hù nên, động tác và sắc mặt tự nhiên vốn có của Lâm Ngộ An, do bị chộp mà cứng ngắc và ngưng lại ngay lập Đông Dương nói ngắc ngứ “Anh, làm gì thế?”Động tác của Lâm Ngộ An dừng một chút, hắng giọng một cái, giải thích “Tôi thấy cậu sắp rơi xuống đất nên mới kéo cậu vào trong một chút.”Hàn Đông Dương rưng rưng chất vấn “… Phải không?”Đúng thế? Chứ không thì sao nữa? Lông mày Lâm Ngộ An nhướn giờ nếu có vật thật đến để biểu đạt biểu tình của Lâm Ngộ An lúc này thì chắc chắn sẽ thấy một Lâm Ngộ An có một cái đầu to, trên đầu có ba dấu hỏi màu đen to đùng, trên đó ghi Chồng tui thật khiến người ta nhức lặng, một loại im lặng cổ quái mà lại quỷ mắt Lâm Ngộ An thấy hai tay Hàn Đông Dương siết chặt chăn, đặt trước ngực, trong mắt gằn đầy tơ máu, lông mi cong cong ướt không tả nổi, trên gối đầu còn có một mảng ướt lát, Lâm Ngộ An lặng lẽ thả lỏng tay, lặng lẽ tắt đèn, lại lặng lẽ nằm xuống lần nữa, sự nghi ngờ trong lòng nổi dậy, vừa nãy là chồng cậu đang sao tối khuya lại khóc? Quả thật không thể tưởng tượng Ngộ An tỉnh lại, cũng không dễ dàng ngủ được nữa, trong đầu suy nghĩ miên man, nghĩ tới buổi họp báo bản thiết kế đá quý cho quý mới, nghĩ tới những ngày được tự do sau khi ly hôn, lại nghĩ phải giải thích chuyện ly hôn cho cha mẹ cậu thế nào, lại nghĩ rốt cuộc người đàn ông đè cậu là ai, bây giờ đang làm suy nghĩ rất nhiều, nghĩ trời nghĩ đất nghĩ núi nghĩ biển nghĩ hoa nghĩ chim, nghĩ… lúc muốn ngủ thì một trận khóc nức nở lại vang Ngộ An liếc sao thế, Hàn Đông Dương này, có phải quá đa tình không, tính khóc thảm đến bình minh luôn à?!Từ trên trời bỗng rớt xuống một “muội muội” đa sầu đa Ngộ An có chút không nhịn được, công việc thiết kế này của cậu, quan trọng nhất là linh cảm, ý tưởng mới, danh dự, tiền tài… tất cả đều không chính là rụng tóc.“Cậu ở đây khóc cái gì thế?” Lâm Ngộ An tức giận, tiếng khóc liền hơi ngừng.“Anh còn chưa ngủ à?” Giọng nói khàn khàn của Hàn Đông Dương mang theo không thể tin Ngộ An bực bội “Ngủ không được.”Cậu nói xong, liền nhận thấy cơ thể của chồng cậu căng cứng lập tức, “Anh không ngủ, vậy vừa nãy đang nghĩ gì thế?” This is a modal media could not be loaded, either because the server or network failed or because the format is not Lâm Ngộ An nhớ lại một chút, liền nói “Nghĩ đến chim nhỏ!”Hàn Đông Dương “…”Bàn tay giấu dưới chăn của Hàn Đông Dương từ từ che đũng quần mình, giọng nói không lưu loát lắm “Vậy đam mê của anh… thật đặc biệt.”???Lâm Ngộ An sửng sốt ba giây, mới phản ứng được, lập tức có chút dở khóc dở cười “Đầu óc cậu nghĩ gì thế! Chim mà tôi nói chính là chim mà có thể đi được dắt dạo được ấy.”Lâm Ngộ An “…”Giọng nói của Hàn Đông Dương sợ hãi, giọng nói từ trong kẽ răng chạy ra ngoài “Tôi biết rồi.”“Cậu biết cái gì mà biết, đầu óc cậu có phải là nghĩ quá nhiều không.” Lâm Ngộ An nói xong liền không nhịn được giơ tay ra chọt đầu Hàn Đông biết cậu mới giơ tay ra, Hàn Đông Dương liền vèo một cái rúc đầu vào chăn, giọng nói tan vỡ “Anh đây là muốn dắt tôi sao? Anh dám.”Lâm Ngộ An “…”Lâm Ngộ An cực kỳ câm nín “Nghĩ gì thế, mau ngủ đi!”Nói xong cũng trở mình, có thể là quá mệt nhọc, sau đó thì Lâm Ngộ An nhanh chóng ngủ sau, cậu tỉnh rất sớm, mới vừa mở mắt ra, quay người liền thấy chồng cậu mở hai mắt có bọng mắt lớn nhìn cậu chằm chằm, nhìn thế này rõ là trắng đêm không thật, đời này Lâm Ngộ An vẫn chưa từng thấy bọng mắt lớn như vậy, phải hình dung thế nào đây, giống như hai quả ô liu mọng nước đã, vậy cậu bị chồng mình nhìn chòng chọc như thế cả đêm sao?Lâm Ngộ An nuốt nước miếng, hỏi “Một đêm này, cậu không ngủ à?”Ánh mắt đờ đẫn của Hàn Đông Dương dừng trên mặt cậu, cuối cùng cũng giật giật, sau đó run rẩy đưa tay kéo chăn nhẹ nhàng trùm lên Ngộ An trừng mắt, thật khó hiểu, không phải, này mẹ nó, cuối cùng là làm sao thế?Vì sao đêm hôm khuya khoắt lại nghe được tiếng chồng mình khóc?Vì sao ông chồng đồng sàng cộng chẩm lại trắng đêm không ngủ?Vì sao cậu lại càng ngày càng nhìn không hiểu chồng cậu?Lâm Ngộ An rửa mặt xong, lúc xuống lầu ngồi vào bàn ăn sáng vẫn còn nghĩ đến hành vi khác thường của Hàn Đông Ngô bưng hoa quả từ phòng bếp đi ra, không thấy Hàn Đông Dương xuống lầu, hỏi “Cậu Hàn làm sao vậy?”Lâm Ngộ An hoàn hồn, nói “Hẳn là tối qua cậu Hàn mệt quá, vừa mới ngủ, bữa sáng không cần chừa cho cậu ấy đâu.”Dì Ngô trợn mắt hốc mồm tại chỗ ngay lập tức, lẩm bẩm nói “Người trẻ tuổi đúng là có thể lực tốt thật.”Lâm Ngộ An giật giật khóe miệng “… Xem là thế đi.”Lâm Ngộ An ăn sáng xong, trước khi đi nói với dì Ngô, nếu như đến trưa mà cậu Hàn còn chưa xuống lầu thì nấu chút gì đó ngon, bưng đến phòng Ngô thấy không ổn lắm “Nếu không thì để dì nấu chút canh rùa hầm 2 cho cậu Hàn bồi bổ.”2 Canh rùa hầm một loại canh bồi bổ cho người hay thức Ngộ An “… Cũng được!”Đến công ty, Lâm Ngộ An liền thảo luận phương án phát triển đá quý quý này với giám đốc phòng kế hoạch sáng tạo Đường Sanh, Đường tổng, do năm ngoái trang sức cậu thiết kế được Lư Tuý Na đeo lên VOGUE, chuyện này vô tình quảng cáo miễn phí cho bọn họ, cho nên năm nay, sản phẩm mới khiến cho rất nhiều người kiễng chân ngóng thiết kế ban đầu đến ý tưởng đến sáng tạo, đều kết hợp với tôn chỉ “MEET” của Lâm Ngộ An đưa ra trước đây, tất cả chỉ vì “Gặp Gỡ,” hơn nữa Đường Sanh không chỉ là giám đốc sáng tạo của MEET, mà còn là phía đối người quen biết nhau từ hồi đại học, sau khi tốt nghiệp, Đường Sanh đi du học ở Anh, năm 2017 đã dùng một chiếc nhẫn tên là “Vườn hoa bí ẩn,” giành được giải Nhất Giải thưởng Sáng tạo. Tháng ba năm ngoái về nước, vừa vặn ngay lúc giám đốc sáng tạo MEET từ chức. Đoạn thời gian đó Lâm Ngộ An rất khát cầu hiền tài, liên lạc rất nhiều bạn học, cuối cùng vẫn là một người bạn nói cho cậu biết Đường Sanh đã về nước, bạn học biết công ty Lâm Ngộ An thiếu người, lập tức sắp xếp cho Lâm Ngộ An và Đường Sanh gặp gặp mặt đó, Lâm Ngộ An đã sớm nghe qua năng lực của Đường Sanh, dùng tốc độ cực nhanh bắt người lại, vì kéo nhân tài ở lại, không giẫm lên vết xe đổ nữa, đồng thời còn lấy ra 10% cổ phần của công ty cho Đường đốc nhảy dù khiến cho phòng sáng tạo tranh luận rất lớn, nhưng Đường Sanh đã nhanh chóng dùng thực lực của mình giết chết tin đồn, năng lực ai cũng thấy được, người phía dưới tự nhiên cúi đầu nghe theo mặc hắn sai bây giờ Lâm Ngộ An cũng không hối hận quyết định lúc đó của người bàn chuyện cho đến trưa, đợi thư ký mang hai ly cà phê vào, Lâm Ngộ An mới giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn một Ngộ An bưng ly cà phê lên uống một hớp “Chúng ta xuống dưới lầu ăn cơm đi, chiều nay nói tiếp.”Đường Sanh gật đầu, cất bản kế hoạch đi, cười nói “Đi, tôi biết dưới lầu mới mở một nhà hàng Nhật Bản, mùi vị không tệ.”“Được, đến đó ăn đi!” Lâm Ngộ An đứng dậy, duỗi người, cầm lấy áo khoác, hai người cùng đi ra khỏi phòng làm đi thang máy xuống, Lâm Ngộ An nhớ tới Hàn Đông Dương, cầm điện thoại lên gọi điện về nhà, là dì Ngô Ngộ An hỏi dì Ngô xem Hàn Đông Dương có xuống lầu chưa, dì Ngô bên kia nói, tới trưa thì cậu Hàn vẫn luôn giam mình trong phòng, bà đã mang cơm vào phòng ngủ xong, dì Ngô lại ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi, Lâm Ngộ An nói dì cứ nói Ngô nói trong điện thoại “Cậu Lâm à, lúc dì đi vào phòng, dì thấy cậu Hàn đang ôm máy tính, ngồi trên giường, vừa khóc vừa gõ gì đó.”Hàn muội muội lại khóc nữa?Lâm Ngộ An không ngạc nhiên gì mấy nữa, nói một câu con biết rồi, hôm nay sẽ về Ngộ An nói xong cũng cúp điện Sanh “Sao thế, người nhà à?”Đường Sanh biết Lâm Ngộ An có chồng, Lâm Ngộ An cũng nói với Đường Sanh chuyện vào đêm ngày cậu kết hôn thì đã ký giấy thoả thuận ly một góc độ khác mà nói, Đường Sanh đã trở thành bạn bè trong cuộc sống của Lâm Ngộ Ngộ An nhún vai, bất đắc dĩ nói một câu “Trên trời rơi xuống một Hàn muội muội.”Đường Sanh “Có ý gì?”Lâm Ngộ An cười nói “Cũng không có gì, tí nữa ăn cơm kể cho cậu nghe.”….[Tuyển tập văn xuôi của Hàn Lỗ Tấn Đương Đại Đông Dương]—— Trích đoạn ngắn trong “Nhật ký trưởng thành – Lễ truy điệu ngày trinh tiết của tôi từ trần.”Tâm tình của tôi giờ là mây giăng mưa rơi sấm chớp giật đùng đùng mưa gào gió giờ cách lúc tôi mất đi trinh tiết đã là mười tám tiếng lẻ mười tám phút, tôi vẫn còn đau lòng như ra mọi người có thể không tin, tôi bị Lâm Ngộ An hấp diêm, tuy là tôi là người phía trên, nhưng tôi đã bị ép ôm tâm tình muôn phần bi thương nâng bút viết lại tiền căn hậu quả của chuyện mong hậu bối của tôi lấy đó làm gương, chớ có bước vào vết xe đổ thế, chuyện này phải nói từ đâu đây, là từ ba ngày trước…Chương 5Ba ngày trước, anh ta rất vui vẻ, tôi mới vừa về nhà là đã thấy ý cười trên mặt anh ta, giống như là có chuyện gì vui hôm kia, anh ta cũng rất vui vẻ, tôi mới vừa về nhà lại thấy ý cười giống y như đúc hôm qua trên mặt anh ta, chắc chắn có chuyện vui hôm qua, anh ta lại càng vui vẻ, sáng sớm tôi ra cửa đã thấy anh ta gọi điện thoại, tôi nghe trộm, tôi biết, nghe trộm là không tôi thì không có cách nào cả, giống như con mèo mà Schrödinger nuôi, tôi thật quá tò lại xem, người đàn ông đồng sàng cộng chẩm với anh hai năm, bỗng nhiên trên mặt xuất hiện một loại biểu cảm mà anh chưa từng thấy, sẽ không muốn tìm hiểu đến tận cùng sao?Có thể nhịn được! Xạo quần!Lúc đó tôi làm bộ không thèm để ý, đi tới đi lui sau lưng anh ta mấy vòng, cuối cùng cũng nghe được đứt quãng rõ ràng, anh ta muốn lén tôi đi với bạn tới quán ạ, tôi thừa nhận tâm tình lúc đó của tôi có chút dao động, quán bar, từ bé tới giờ tôi chưa từng tới hai của tôi không cho tôi trai của tôi không dẫn tôi tâm quả dục hai mươi bốn năm, khi nghe thấy anh ta muốn đi quán bar, một mầm móng tò mò nảy mầm trong lòng ngừng nảy nở trong lòng tôi, không ngừng lớn lên, không ngừng nảy nở, không ngừng lớn lên…Tôi ngồi không vững đứng không yên trong văn phòng luật một ngày, dưới mông như cứ bị không nổi văn không nổi cơm cũng chẳng ta giống như một con chuột nhảy lên nhảy xuống trong đầu tôi, đầy đầu tôi toàn là hang chuột, trong hang nào cũng có một Lâm Ngộ An, một lát sau anh ta chui từ hang ra, một lát sau lại động người chui vào, khiến tôi tò mò không thôiAnh ta đang làm gì, muốn đi quán bar à?Bây giờ anh ta đang làm gì, xuất phát chưa?Anh ta lại đang làm gì, đã uống rượu chưa?Nhấc điện thoại lên rồi lại đặt xuống, buông xuống lại cầm lên, buông buông thả xoắn xuýt lắm, tôi ảo não lắm, tôi luống cuống lắm, tôi hoang mang lắm…Hoàn toàn không muốn thừa nhận, tôi muốn gọi điện thoại nói anh ta dẫn tôi theo, tôi cũng muốn trong văn phòng luật năm tiếng, tôi không nhịn được nữa, nói Tiểu Giang lái xe của tôi về đón xe tới trung tâm Hoàn Vũ, đúng lúc nhìn thấy anh ta và một người đàn ông đi tới, bọn họ cười hì hì leo lên giống như một con cún truy bắt theo đuôi đi sau bọn họ, dọc theo đường đi nguy cơ tứ phía, tâm tình của tôi rối loạn, tôi theo bọn họ đến một chỗ tên là “Thịnh Cảnh.”Lúc tôi đi vào, tôi ngây người, chỗ này để tôi dùng tu dưỡng văn học, tôi quyết định dùng một câu thơ để diễn tả chỗ đó Xa hoa truỵ lạc mê mắt nhiều đầu có đất có trái có phải có tôi giống như một ngôi sao khổng lồ phát sáng dưới ánh giây lát đó, còi báo động trong đầu tôi vang lên, không được, tiếp tục như thế, sẽ bị phát óc của tôi định ra hành động lúc 001 giây, nhanh chóng chiếm bức tường, lưng dán tường từ từ đi này tôi nhớ tới Khuông Hành 1, nếu như tôi cũng biết đục tường cướp ánh sáng thì tốt rồi, tôi có thể đục tường đi vào.1 Khuông Hành nhà rất nghèo, không có tiền mua dầu đốt đèn mà học, phải đục tường nhà mình ra, để ánh sáng bên nhà hàng xóm lọt qua, rồi kê sách vào mà học Từ Điển Hán Nôm.Nhưng mà tôi cướp không được ánh sáng, tôi cướp được là người —— gạch đi, tôi cướp được kích từ một chú cún truy bắt biến thành một con thằn lằn, tìm một vị trí bí mật không bị phát hiện gọi một ly trà hoa cúc kỷ tử. Được rồi, chỗ này nói chuyện với người lạ khó thật, sao tôi nói xong, waiter một lời khó nói hết nhìn tôi —— gạch đi, không viết tới anh ta, lãng phí tình cảm của tôi. Tôi khoá được vị trí của Lâm Ngộ An, tôi lấy ống nhòm của tôi ta uống rượu với bạn, nói chuyện phiếm, tiếng nhạc trong này lớn quá, bọn họ nói gì tôi nghe không rõ, nhưng mà nhìn ra được, anh ta rất vui người bọn họ nói chuyện được quá, tôi uống thêm ly thứ hai, ăn xong cẩu kỷ chuẩn bị ăn tới hoa cúc, bọn họ vẫn còn nói đợi đến buồn ngủ, đợi đến hấp hối, đợi đến hoa cũng tàn Trương Học Hữu, bỗng nhiên, đúng lúc này, bọn họ đứng lập tức tinh thần đại chấn, giơ ống nhòm lên thấy bạn của anh ta từng người từng người lục tục rời khỏi, Lâm Ngộ An vẫn còn uống, anh ta nghĩ mình là Lý Bạch sao, uống say mới có hứng sáng tác hả!Sau khi tôi vò đầu bứt tai rồi thì lại khó chịu, nhìn anh ta một ly thêm một ly, tôi cũng muốn thế, tôi gọi waiter cho một bình trà, anh ta rót một ly, tôi cũng rót một ly, anh ta uống một hớp, tôi cũng uống một sự không phải tôi muốn ngoan cố, mà là tôi không muốn ăn hiếp anh ta kính mặt trời, tôi kính mặt trăng, anh ta kính ngày mai, tôi kính ngày kia, anh ta kính trời xanh, tôi kính mặt cục sau đó thật khó quên hóa bàn rượu cách xa nhau mười mét, tôi dùng trà hoa cúc kỷ tử, cách không rót gục Lâm Ngộ không tài nào tin được, tôi rót gục Lâm Ngộ An. Tôi há miệng, còn chưa kịp chuẩn bị ngẩng đầu cười to, liền ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm ta say rồi, ai đưa anh ta về đây?Nếu như tôi đi mất, chính là để anh ta ở lại nơi hổ sói, như thế thì lương tâm của tôi sẽ phải chịu khiển trách, dù sao cũng là tôi rót gục anh ta, tôi ảo não, tôi hối sao tôi lại muốn làm thế với anh ta!Trong đầu tôi lập tức hiện lên có người cầm dao xẻo hai quả thận của anh ta, nên làm gì bây giờ?!Lỡ như ngày mai lúc tôi ăn sáng, trên bàn tay có một ngón tay thì tôi lại nên làm gì bây giờ?Anh ta không thể nào chạy thoát được dưới loại tình huống cực kỳ nguy hiểm này, chỉ có thể khuất phục dưới vận mạng tàn lại bắt đầu khó chịu vò đầu bứt tai, mọi loại xoắn xuýt không có biện pháp nào, thì ——Thần đi này, chính là cả tập trung tinh thần cao độ bắt đầu tới gần anh ta, tôi sợ, lỡ như anh ta nhận ra tôi rồi, tôi phải giải thích làm sao đây?Tôi ngẫm nghĩ tìm tòi, ngẫm ra được một biện pháp tốt, dùng áo cuốn đầu đầu mình lại, tôi đúng thật là Tiểu Bất Đổng thông thong thả ngạo mạn tới phía sau sô pha của anh ta, sau khi trong lòng suy đoán bất an ba phút đồng từ phía sau tra khám tình hình quân địch, tôi dùng một tốc độ cực nhanh thay đổi phương hướng, luồn tới dưới băng ghế nhìn anh lên trần nhà nhìn anh ngược bóng đèn nhìn anh Chỗ này sử dụng thủ pháp tu từ phóng đại, mong mọi người có thể theo kịp tư duy văn học của Hàn Lỗ Tấn Đương Đại Đông Dương.…Trong vòng một phút đồng hồ, sáu mươi độ, tôi dùng phương hướng khác nhau góc độ khác nhau tư thế khác nhau nhìn anh ta một nhận anh ta say thật, tôi mới thở phào nhẹ cẩn cẩn thận thận đỡ anh ta quả, vào lúc này, anh ta lại mở mắt nháy mắt, tứ chi của tôi cứng ngắc đến độ não thoái hoá đến thời đại vũ khí lạnh theo vận tốc ánh sáng, giành giật từng giây tìm kiếm từ ngữ để xem nên giải thích chuyện này thế nào…Còn chưa tới lượt tôi nói chuyện, thế mà anh ta lại cười với lòng tôi nói với mình, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, tôi sẽ nói là mình vô tình gặp được, là trùng hợp, là duyên muốn giải thích, anh ta liền cười dán sát vào tai tôi nói một câu.…Tôi xin thề, nếu như thời gian có thể quay ra tôi nên theo đường cái bò về nhà, mà không ở lại đây đỡ anh khắc đó, tôi như hoá thân thành một cây cột thu lôi, vèo một cái phóng lên trời, sau đó mưa gió sấm sét từ tam giới đều bổ về tôi trong nháy mắt, đánh cho tôi ngoài khét trong sống, xốp giòn ngon Ngộ, An, mời, tôi, đi, mướn, không thể tin được, tôi khó có thể tin, tôi luống lực trong nháy thành mê mang trong một hoàng không gì sánh sâu trong nội tâm lại đang không tiếng động gào thétMướn phòng, đến đó làm người đàn ông đi mướn phòng có thể làm gì?Tham khảo nhân sinh!Bàn về triển vọng sau này!Trắng đêm trò chuyện tinh thần đại hải!Hoặc là cùng anh ta thức đêm!Tinh thần của tôi lo nghĩ tới gần như muốn sợi dây rối kéo tôi đỡ anh ta say như chết, chật vật đi ra ngoài, linh hồn của tôi chia làm hai tiểu ác ma vung gậy ma pháp màu đen gào thét trong đầu tôi Đông Dương à, cậu đã là người lớn rồi, cậu sẽ tò mò với thế giới này, cậu nên nghe theo suy nghĩ sâu trong tim mình, giấy chứng minh ngay trong ví của cậu, cậu chỉ cần ngẩng cao đầu, là có thể thấy được khách sạn năm tiểu thiên sư vung gậy ma pháp hình trái tim gào thét trong đầu tôi Đông Dương à, cậu không thể đi khách sạn được, cậu không thể đi mướn phòng được, cậu phải nghe lời mẹ, cậu vẫn còn là một bé ngoan, cậu phải về ác ma Đừng nghe cậu ta, nghe tôi, đi, đi, đi tìm tòi giúp đá đì bí ẩn sinh sôi nảy nở của nhân loại là thiên sứ Đừng nghe anh ta nói bậy, về nhà, Đông Dương đi, chúng ta về cùng, tiểu ác ma ném gậy ma pháp đi, hung tợn đè tiểu thiên sứ xuống đất, làm mờ, tiểu thiên sứ khóc hức hức không thành tiếng.…Không sai, tiểu thiên sứ mắt tôi dại ra, hai chân nhũn ra, đỡ anh ta vào khách theo đường đi, gió lạnh thổi vèo vèo vào mặt tôi, nhưng cũng không thể thổi tôi tỉnh giống như một con chim cánh cụt mang theo phối ngẫu của tôi đi vào con đường phạm tội tự đường này như chuyến đi diễu hành ngàn dặm, con đường này là đi qua cánh cổng của một thế giới tò mò rốt cuộc là tiểu ác ma đè tiểu thiên sứ xuống để làm sao bọn họ lại cần làm mờ, nếu như bọn họ giải đáp nghi hoặc của tôi thì tôi cũng sẽ không tò mẹ nó viết tới chỗ này tức đến độ muốn ném bể bút, tốt xấu gì tôi cũng đọc tiểu thuyết lãng mạn trên Tấn Giang năm năm, là người dùng trả phí VIP cao cấp, lần nạp tiền ít nhất cũng là một ngàn, tích luỹ kinh nghiệm yêu đương năm năm, cuối cùng học được một thân đàn ông hảo hán tổng tài bá lại không biết sau khi nam chính và nam chính uống say tới khách sạn về nhà thì cụ thể là làm những chuyện Giang xanh lè, các người đối xử với VIP của tôi thế sao? VIP của tôi chẳng lẽ còn chưa đủ cao cấp sao?Ai, không được, tôi là Hàn Lỗ Tấn đương đại, suốt đời này tôi chỉ dùng một cây bút, ném nát bút rồi tôi lấy gì để lên án tội nghiệt Lâm Ngộ An gây ra cho tôi đây.… Tôi không biết viết tiếp sao nữa, bởi vì tìm hiểu được nam chính và nam chính uống say cùng đi khách sạn làm chuyện gì thì tôi lại đang gào tôi, đều trách tôi, trách tôi từ đầu đã vào nhầm trang tôi còn quá trẻ quá khinh tiểu thuyết cũng chỉ biết Tấn như mới đầu tôi đọc là biết tới Long Mã Hải Đường 2, bây giờ tôi đã có thể nếm được thiên hình vạn trạng khắp thế gian, trải qua biết bao nhiêu muôn màu muôn vẻ trong thiên hạ, sao vẫn còn có thể là một đoá hoa xinh đẹp yếu ớt được?2 Long Mã Hải Đường một trang web đăng truyện đam mỹ cực kỳ cao H.
Giới Thiệu TruyệnTên gốcLy hôn chi tiền _ 离婚之前 Tạm dịch Trước khi ly hônThể loại Thờ ơ cấm dục ảnh đế công x ngây thơ si tình tiểu thịt tươi thụ, cưới trước yêu sau, chua chua ngọt ngọt, tình hữu độc chung, điềm văn, 1×1, chính Lịch Phong x Hàn ThờiTình trạng bản gốc Hoàn 9 chương+ 3PNBiên tập Cua BểChỉnh sửa Seven Oxox.—Lời tác giảQuên thế giới hiện đại thật sự đi, ở đây kết hôn đồng giới là chuyện cực kì bình thường…—Lời biên tậpQuá trình một tiểu minh tinh luôn len lén thầm yêu ông xã của mình và đã thành công khởi động lại dây thần kinh tình thô của vị ảnh đế kia~~~ Danh Sách Chương
Editor Fear + Tư Đồ TiênThể loại cường công cường thụ, oan gia vui vẻ, ngược luyến tình thâm, giới giải chuyện kể về đôi tình nhân là thanh mai trúc mã mà cặp đôi này tình cảm sâu sắc mười năm lại thêm sự nghiệp thành công, xong lại ăn no rửng mỡ bắt đầu cố sự ly hôn ầm huyết có vui vẻ có ép buộc lại có chuyện gia đình, bối cảnh trong giới giải trí, HE~Văn này 1×1, couple chính cơ bản không ngược, chào mừng nhảy hố, xin hoa – xin ôm – xin gãi bụng – xin xoa mặt+ Nhân vật chính Cận Viêm, Tưởng Khâm+ Nhân vật phụ Lê Mông, Vệ Hồng, Đoàn Hàn Chi+ Khác giới giải tríĐánh giá của biên tậpBạn nhỏ Lê Mông vừa về đến nhà được một lúc lại bị cảnh ẩu đả bạo lực của ba mẹ dọa cho ngớ ngẩn, còn chưa kịp khuyên can đã bị mẹ Tưởng Khâm đưa ra quyết định ly hôn làm cho choáng Viêm nghi ngờ Tưởng Khâm ngoại tình, tìm người bắt gian lại làm náo loạn cả sự kiện Ô Khâm cảm thấy Cận Viêm không còn là người mà anh biết, mặc cho bé con đáng yêu Lê Mông vẫy đuôi khuyên nhủ cũng không trở tựa nhau mà sống mười mấy năm trời, Tưởng Khâm lần đầu tiên hoài nghi Cận Viêm, còn phát hiện ra có rất nhiều chuyện không tưởng bị giấu Viên phải như thế nào mới cứu vãn được cuộc hôn nhân đồng tính đang trên vờ vực tan vỡ của họ? Mở đầu bằng chuyện nhân vật chính ra tay tàn nhẫn, sau đó nảy sinh vấn đề ly hôn, rồi vào diễn đầu chỉ là trực giác Tưởng Khâm nghi ngờ, sau lại đến chuyện Cận Viêm giấu diếm bị vạch trần, lên đến cao trào, nguy cơ ly hôn vô cùng cấp Khâm là tinh anh lạnh lùng chừng mực, nhưng Cận Viên có quá nhiều vấn đề xảy ra liên mặt Tưởng Khâm, Cận Viêm hiền lành vô hại phẫn trung khuyển, làm gì cũng nham hiểm không từ thủ đoạn. Con trai Lê Tiểu Mông thông minh dễ thương lại tham nhân vật có nhiều tính cách khác nhau làm câu chuyện thêm đầy giả hành văn vừa thanh thoát lại vừa diễm sắc, vừa nhẹ nhàng hài hước lại vừa dịu dàng, viết nên một cố sự hấp dẫn.
44,004 lượt thích / 623,371 lượt đọc Tác giả La Bặc Hoa Thỏ TửEdit Ánh Trăng Sáng teamThể loại Đam mỹ, HE, Nguyên sang, Hiện đại, Tình cảm, Ngọt sủng, Hào môn thế gia, Cưới trước yêu sau, Giới giải trí, Chủ thụ, 1v1, Mất trí nhớ, Kim bài đề cử 🥇Số chương 116 Có thể bạn thích? Đam mỹ ngắn Hợp Tập MomoChan643 15,690 847 7 Tác giả Khuyển Sư TửEditor Momochan643Tình trạng đang tiến hànhĐa số là cp mỹ công x cường thụCó nhiều cốt truyện thể loại khác nhau, nhưng mình sẽ chỉ edit những phần mình thíchTruyện có np, có 1v1, có he, có be, có tra công, .., bạn nào muốn xem đầy đủ thì vào link bản qt gốc [ lee jihoon ] woohae noahhniee_bt 659 48 8 ALLWOOZI SEVENTEEN X WOOZIChủ yếu là viết all, ít khi viết riêng đây đảm bảo toàn ngọt không có ngược hay gì cả, yên tâm mà xem nhé❤️🩹Tác giả noah… Ngày nào đó cuộc sống của tôi có thể tốt đẹp hơn không ? yurriperesca02 48 8 5 -Ngày nào đó cuộc sống của tôi có thể tốt đẹp hơn không ? Tôi thật sự ghét tình huống này ! quay lại 5 năm trước , tôi đã chuyển sinh vào cơ thể của yurri peresca - nhân vật có một cái kết bi thảm nhất trong cuốn tiểu thuyết này ! cô chết theo đúng nghĩa đen và đau khổ cả thể xác lẫn linh hồn Tôi đã đọc một cuốn tiểu thuyết trước khi chết . Đó là một cuốn tiểu thuyết lãng mạng nhưng cuốn tiểu thuyết lại gây cho độc giả một chút khó chịu vì cốt truyện khá tệ , tôi vẫn đọc nó vì tôi thích sự lãng mạng hơn là nội dung trong cuốn đó . Vì vậy đó không hẳn là vấn đề gì lớn ! Khi mở mắt tỉnh lại , tôi nhận ra rằng mình đang trong thân xác của yurri peresca - một nhân vật phụ trong cuốn tiểu thuyết tôi đang đọc giở ở kiếp trước . Lúc đầu , tôi nghĩ chỉ là trùng tên một nhân vật trong cuốn đó thôi ! Nhưng khi tôi nhận ra rằng roxy perderic - hôn phu của tôi lại trùng tên với một trong các nam chính của cuốn tiểu thuyết thì mới nhận ra tất cả không chỉ là ngẫu nhiên nữa rồi !!!… Mèo con? Còn hư nữa không hả? KazuScara Sandzaiii 56 13 3 Này là do đấng toàn năng Albedo quá báo, tạo thuốc rồi lại cho người bạn thân ai nấy lo làm chuột bạch nên mới có kết quả như này đó nha!!Truyện có lấy cảm hứng từ một tác phẩm tôi khá êu thích trên manga toon, nhưng mẩu truyện này không chỉ xàm, hài, báo mà còn dễ huông nữa, tất nhiên, Kanjoi và Hikio là hai mẻ không thể thiếuKhông chỉ có KazuScara, nơi đây còn kể về hành trình làm cáo của Tighnari, làm hồ ly của Miko nữa nha~ một số cp sẽ xuất hiện Xiaoaether; Cynari; EiMiko; Chili;...Có mẹ nào hỏi Kanjoi và Hikio là ai thì trước khi vào truyện toi sẽ làm lại tiểu sử Kanjoi và Hikio luôn nhaa bí mật nhỏ Thật ra au định cho mẹ thỏ Mejiu vào nữa nhưng nghĩ cân hai quài thì Kanjoi cái lỗ tầy quầy sao nên quyết định cho Hikio thôi nhé … Ukeka🌟 Seumeke 107 2 2 Tôi không muốn trở về quá khứ, nhưng quá khứ đã từng có những tia nắng nhỏ nhốn nháo, dù tầm tã...… Sủng Hậu HiuuMinhh5 0 0 13 Nàng bị chính người tin tưởng nhất phản bội… [Văn Hiên/Chuyển Ver] Mang Thai Ngoài Ý Muốn xiaobaobeiwenwen 1,138 144 60 Tác giả Điềm Tức Chính Nghĩa❌CHUYỂN VER CHƯA ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC❌… Làm ruộng chi ông trùm mỹ thực NguytLam906 775 40 168 Tác giả Phàm Trần Phiến loại Đam mỹ, cổ đại, xuyên việt, ngọt sủng, làm ruộng, mỹ thực, sinh tử, chủ công, thế giới nam nam, ấm áp, trạng Hoàn 161 chương + 9 phiên ngoại… rimuru x sailor Moon MyMina2 19 2 3 Rimuru đến thế giới sailor Moon… trạm xá tình yêu hà - vy benerisk 317 57 10 author conbosuathattinh…
ai từng đọc truyện ngược chắc đều đã đọc qua bộ này 3 TRANS ĐỘNG MANHUA - UMEE TEAM EDIT LẠC THANH HÀ - EDIT TRUYỆN ĐAM MỸ Thể loại Hiện đại, Đô thị ái tình, Ngọt sủng, Ngược luyến, Tình đầu ý hợp gương vỡ lại lành - Tô Ngôn X Hạ Đình Vãn – thâm trầm nội liễm công kiêu căng chim hoàng yến thụ HE. - Công và thụ không phải là người hoàn hảo.
truyện đam mỹ trước khi ly hôn